Chương 4: Mộc công tử đang tắm rửa

Mãi đến khi bị Tiêu Lâm Thành kéo ra cửa, Mộc Khinh Ngôn vẫn chưa nhớ ra rốt cuộc mình có nói muốn bỏ trốn với góa phụ trẻ làng bên hay không.

"Nghĩ gì đấy?"

Tiêu Lâm Thành đút cho y một cái bánh cam mới mua ở quầy hàng rong, "Đi chơi mà không vui à?"

Mộc Khinh Ngôn ngập ngừng: "Ta không quen...... góa phụ trẻ làng bên đâu."

Tiêu Lâm Thành sững sờ rồi phì cười, "Ta đùa ngươi thôi mà tưởng thật đấy à?"

"Ngươi!" Mộc Khinh Ngôn giơ chân đạp hắn một cái rồi bỏ đi thẳng.

"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành vội vàng đuổi theo, "Giận à? Nào, ăn thêm cái bánh cho hết giận nhé......

"Họ dạo chơi bên ngoài hơn nửa ngày, khi về quán trọ thì trời đã sập tối. Mộc Khinh Ngôn bước vào cửa, trông thấy Cố Linh Lung bưng chén cháo ngẩn người có vẻ lưỡng lự."Cố cô nương?"

"Hả?" Cố Linh Lung giật nảy mình, "Mộc, Mộc công tử, các ngươi về rồi à?

"Lúc nãy nhìn bát cháo này đột nhiên nàng hơi hối hận — Đại hiệp đã cự tuyệt nàng thì có người trong lòng hay không liên quan gì đến nàng chứ? Có phải mình đừng nên tọc mạch như vậy không? Nàng đang nghĩ hay là đổ cháo đi thì thấy Mộc Khinh Ngôn từ bên ngoài trở về. Cố Linh Lung nhìn ra sau lưng y nhưng không thấy Tiêu Lâm Thành,"Tiêu đại hiệp chưa về à?"

Mộc Khinh Ngôn: "Hắn đang cho ngựa ăn ngoài cửa."

Lúc này sau bếp chợt vang lên một trận ầm ĩ, có người quát: "Con lừa nhà ai đây?! Sao lại chạy vào bếp thế hả?!"

"Mau đuổi nó ra đi!"

"Không được ăn tổ yến của ông......"

Cố Linh Lung giật mình, "Mao Mao?"

Nàng cuống quýt nhét bát cháo vào tay Mộc Khinh Ngôn, "Cầm giùm ta nhé.

"Sau đó vội vã đi tìm con lừa Tiểu Mao. Tiêu Lâm Thành cho ngựa ăn xong đi vào thì nghe tiếng ầm ĩ nên buột miệng hỏi:"Có chuyện gì thế?

"Tiêu Lâm Thành giật mình:"Hèn gì lúc nãy không thấy bên ngoài."

Thấy Mộc Khinh Ngôn bưng chén cháo, hắn tiện tay cầm thìa ăn một miếng, "Đêm nay ngươi ăn cháo à?"

"Đợi đã, không phải......

"Mộc Khinh Ngôn còn chưa nói hết câu thì Tiêu Lâm Thành đã nuốt ực. Mộc Khinh Ngôn:"...... Cháo này của Cố cô nương đấy.

"Tiêu Lâm Thành bóp cổ mình như muốn phun ra. Nhưng đã muộn."Mao Mao đúng là ngày càng tham ăn mà." Cố Linh Lung khó nhọc kéo con lừa Tiểu Mao ra khỏi bếp cột vào chuồng, vừa vào cửa thì thấy Tiêu Lâm Thành đang tự bóp cổ mình, "Đại, đại hiệp, ngươi bị sao vậy?"

Sao lại nghĩ quẩn thế kia?

"Cố cô nương," Mộc Khinh Ngôn áy náy nói, "Để ta đổi bát cháo khác cho ngươi, cháo này hắn lỡ ăn một miếng rồi."

"...... Không, không sao," Cố Linh Lung cười gượng, "Cháo này vốn dành cho đại hiệp mà.

"Rốt cuộc Tiêu Lâm Thành không bóp cổ mình nữa — A, xem như chưa ăn đi. Cố Linh Lung hơi chột dạ,"Đại hiệp ngươi từ từ ăn nhé, ta, ta đi trông chừng Mao Mao đây.

"Sau đó chạy vút đi như một làn khói. Tiêu Lâm Thành chưa kịp phản ứng thì bát cháo kia đã bị nhét vào tay hắn, Mộc Khinh Ngôn lạnh lùng nói:"Từ từ ăn đi."

Tiêu Lâm Thành: "......

"Ta có nói muốn ăn đâu. Mộc Khinh Ngôn đi tới quầy nói với chưởng quỹ:"Cho một gian phòng nữa đi."

"Vâng," chưởng quỹ lật sổ ra, "Công tử chờ chút nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!