Chương 34: Đêm qua ngủ không ngon

Tạ Thập Thất ở bên kia đột nhiên hắt hơi mấy cái, "Hắt xì! Hắt xì!"

Trên đường người đến kẻ đi, đèn hoa mới lên, Lý Chiếu Nguyệt bên cạnh cắn đồ chơi làm bằng đường, quay sang nhìn hắn, "Có người nhớ ngươi à?"

"Nhớ cái rắm," Tạ Thập Thất xoa mũi nói, "Chắc Tiêu đầu to đang mắng ta ấy mà."

Lý Chiếu Nguyệt: "Vậy ngươi có mắng lại không?"

Tạ Thập Thất: "Ta đâu thèm chấp hắn."

Ven đường bày đầy sạp hàng, tiếng người huyên náo. Lý Chiếu Nguyệt cứ như xem mãi không chán, một con đường đi tới đi lui mấy lần.

"Nguyệt cô nương," Tạ Thập Thất thấy người càng lúc càng đông, sợ Lý Chiếu Nguyệt bị lạc nên khuyên nhủ, "Hay là chúng ta về trước nhé?" Đi lâu quá, đám hộ vệ kia lại khóc sập trời sập đất cho xem.

Lý Chiếu Nguyệt lắc đầu: "Đi thêm lát nữa đã."

Sao cô nương này cứ thích chạy loạn thế nhỉ? Tạ Thập Thất bất lực nghĩ thầm, nàng đã chạy dọc con đường này bao nhiêu lần rồi?

Chạy đến nỗi đám hộ vệ kia đã tập mãi thành quen, chỉ cần hai ngày nữa chịu về thì cứ chạy thoải mái, đừng chạy mất là được.

"Thật ra mỗi lần ta đi lén ngươi cũng biết đúng không?" Lý Chiếu Nguyệt nhìn Tạ Thập Thất, "Sao còn thả ta đi nữa?" Sau đó lại vụng trộm đi theo ta.

"Chẳng phải ngươi nói đi chơi một vòng rồi về sao?" Tạ Thập Thất gãi đầu nói, "Đi chơi cũng đâu chậm trễ gì, cùng lắm thì đến kinh thành muộn mấy ngày thôi." Dù sao Tiêu đầu to cũng chỉ nói đưa người đến kinh thành chứ đâu nói phải đưa đến ngày nào.

Lý Chiếu Nguyệt gật đầu: "Ừ, xem xong rồi về."

Tạ Thập Thất nhìn nàng hỏi: "Ngươi...... không muốn về kinh thành đúng không?"

"Cũng không phải," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Chỉ là hiếm khi được ra một lần, sau này trở về không còn náo nhiệt vậy nữa."

Hiếm khi được ra ngoài? Tạ Thập Thất nghĩ nhất định nàng là cô nương nhà gia giáo, trong nhà quản nghiêm, ngay cả cửa cũng không cho ra.

"Vậy sau khi ngươi về nhà," hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói, "Nếu còn muốn đi chơi thì có thể nói với ta, ta sẽ lén dẫn ngươi đi."

Đáy mắt Lý Chiếu Nguyệt hiện lên ý cười, "Thật không? Nhà ta đông hộ vệ nên khó vào lắm đấy."

Lý Chiếu Nguyệt nhịn không được cười, đột nhiên không đi nữa mà xoay người nói: "Về thôi."

Tạ Thập Thất sửng sốt rồi vội vàng đuổi theo, "Không xem nữa à?"

"Thôi." Lý Chiếu Nguyệt lại cắn đồ chơi làm bằng đường, nghĩ thầm cùng lắm thì sau này lại trèo tường ra xem tiếp.

Đêm hôm ấy, Tiêu Lâm Thành vẫn trải chăn đệm nằm dưới đất, nghe Tuân Ấn Bạch ngáy khò khò trên giường, cả đêm trằn trọc.

Thích?

Hắn nhìn ánh trăng rọi qua cửa sổ, giật mình nhận ra chẳng biết từ lúc nào mình không quen với cuộc sống thiếu vắng Mộc Khinh Ngôn nữa.

Hắn có thể ngàn dặm xa xôi một thân một mình chạy tới Thanh Phong Cốc tìm y, nhưng lại chịu không nổi những ngày tháng không có Mộc Khinh Ngôn ở Vọng Lam Sơn.

Hắn còn nhớ lần đầu tiên xuống núi để đến Thanh Phong Cốc, nửa đường mình bị lạc, đến khi gian khổ tìm được đường thì lại nghe nói Mộc Khinh Ngôn đã tới Vọng Lam Sơn tìm mình.

Hắn hí hửng chạy về

--- Có phải Khinh Ngôn cũng nhớ hắn không?

Nhưng khi lên núi, Mộc Khinh Ngôn lại nói nhớ mèo.

Mèo ở đây với ta, Tiêu Lâm Thành vui vẻ nói, nhớ mèo chính là nhớ ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!