Chương 1: Mình phải chịu trách nhiệm với hắn

Mùa hè tháng Bảy dài đằng đẵng, ánh nắng lưa thưa rọi xuống sông.

Trúc xanh rậm rạp hai bên bờ, khi gió mát thổi qua lại nghe xào xạc.

Mộc Khinh Ngôn để chân trần ngồi trên bờ, mặc cho dòng nước chảy qua mũi chân xua tan đi nóng bức.

Y rũ mắt nhìn nước sông mát lạnh, bên tai là tiếng nước ào ào hòa với tiếng cười nói của Tiêu Lâm Thành.

"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành để ngực trần, giọt nước lăn dọc xuống thắt lưng, hắn đứng dưới sông gợn sóng lăn tăn nói với người trên bờ, "Chẳng phải lúc nãy ngươi than nóng sao? Nước mát lắm, xuống đây đi."

Mộc Khinh Ngôn nói mà không ngẩng đầu lên, "Không muốn."

Tiêu Lâm Thành: "Không muốn thật à?"

Mộc Khinh Ngôn: "Không muốn."

Y còn chưa dứt lời thì chợt nghe "ục" một tiếng, sau đó trong nước không có động tĩnh gì nữa.

Mộc Khinh Ngôn ngước mắt thấy bốn bề im ắng, Tiêu Lâm Thành dưới sông chẳng biết đi đâu rồi.

"Tiêu Lâm Thành?"

Gợn sóng vẫn loang ra từng vòng nhưng không ai đáp lại.

"Tiêu Lâm Thành?!"

Chung quanh càng thêm tĩnh mịch.

Trong lòng Mộc Khinh Ngôn hoảng hốt, "A Tiêu!"

Hai chân bỗng dưng bị ai đó ôm chặt, Mộc Khinh Ngôn chưa kịp định thần thì cả người đã bị kéo xuống sông làm bọt nước văng tung tóe.

"Tiêu...... Khụ khụ......"

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Tiêu Lâm Thành bế y lên rồi thò đầu ra khỏi mặt nước sủi bọt trắng xóa. Hắn nhìn Mộc Khinh Ngôn ướt sũng rồi vô tư cười nói: "Còn nóng không? Ha ha ha ha ha......" Chưa cười xong đã bị người kia gõ đầu một cái, "Ui da......"

"Tiêu Lâm Thành!" Quần áo Mộc Khinh Ngôn ướt đẫm, tóc trên trán còn đang ch ảy nước. Y kề sát vào lồ ng ngực ấm áp của Tiêu Lâm Thành qua lớp áo mỏng ướt nhẹp, tự dưng vành tai đỏ bừng hệt như mùa hè thiêu đốt này.

"Buông ra!" Mộc Khinh Ngôn chẳng biết phải để hai tay vào đâu, buồn bực nói, "Vui lắm đúng không?!"

Tiêu Lâm Thành thấy y tức giận thì vội nói: "Ta sợ ngươi nóng mà, ngâm nước sẽ mát hơn."

Mộc Khinh Ngôn: "Ta không nóng!"

Tiêu Lâm Thành: "Ừ ừ ừ, không nóng thì tốt."

Mộc Khinh Ngôn: "...... Vậy ngươi buông ra đi!"

Từ nhỏ Mộc Khinh Ngôn đã sợ nóng, vừa đến giữa hè thì lập tức tránh nắng, ngay cả cửa cũng hiếm khi bước ra. Nhưng cứ đến tháng Bảy tháng Tám hàng năm y lại bất chấp cái nắng đổ lửa để trèo non lội suối theo cha mình đến Vọng Lam Sơn.

Năm năm trước, sư phụ Tiêu Lâm Thành bị trọng thương, kể từ đó năm nào Mộc Quy Hàn cũng lên Vọng Lam Sơn một chuyến để kiểm tra thương tích cho bạn già.

Tiêu Lâm Thành luôn chờ sẵn dưới núi để đón Mộc Quy Hàn và Mộc Khinh Ngôn cõng hòm thuốc lẽo đẽo đi theo ông.

Nhưng nửa tháng trước Tiêu Lâm Thành đợi trái đợi phải mà chỉ gặp mỗi Mộc Quy Hàn.

Hắn hỏi ra mới biết Mộc Khinh Ngôn đã đến Cầm Châu một mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!