Chương 8: (Vô Đề)

Liễu Phiêu Diêu thấy nàng ý vị sâu xa nhìn bụng mình, ánh mắt hoảng hốt, tay run lên muốn rút trở về lại bị Tần Nam Tinh nắm chặt, bà ta chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Tần Thương: "Vương gia, ngài nhanh nhanh nói Quận chúa đi, thiếp… sợ hãi."

"Tinh nhi, trước mặt khách, không được vô lễ." Tần Thương trầm giọng nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mặc dù ông thương yêu con gái, nhưng cũng lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Liễu Phiêu Diêu.

Tần Nam Tinh nghe lời buông tay, sau đó tiến lên ngồi bên tay phải phụ vương nhà mình, khinh thường nói: "Được, người bụng lớn tương đối trân quý, cũng nên tự mình cẩn thận một chút."

Liễu Phiêu Diêu đưa mắt ra hiệu với Tống Trọng Hòa.

Tống Trọng Hòa lập tức đứng dậy, chắp tay, "Không cùng Quận chúa du hồ là lỗi của tiểu sinh, nhưng hôn sự là theo lệnh của phụ mẫu, đã cho người mai mối, không thể nói lui là lui..."

"Chính là ý này, Vương gia ngài nói thử xem, nếu chuyện từ hôn này bị truyền ra ngoài, thì mặt mũi ngài cũng khó coi, không bằng..." Rốt cuộc Tống thượng thư cũng mở miệng, hai tay ông ta dâng tín vật đính hôn lên trước mặt Tần Nam Tinh.

Ý tứ rất rõ ràng.

Tần Thương nhìn về phía khuê nữ nhà mình, chuyện này còn phải để khuê nữ tự mình quyết định, "Tinh nhi, con nói xem."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đôi môi đỏ mọng ướt át đẹp mắt của Tần Nam Tinh khẽ nâng tạo thành một nụ cười lạnh thấu xương, vốn đã có dung mạo xinh đẹp, lúc này lại càng câu hồn đoạt phách, nàng nhìn ba người Tống gia bằng nửa con mắt, "Du hồ? Các ngươi ngược lại muốn đem mọi sai lầm đổ cho bản Quận chúa. Đều là do bản Quận chúa hẹp hòi, một chút lòng bao dung cũng không có sao?"

"Vậy rốt cuộc vì sao nàng lại muốn từ hôn?" Tống Trọng Hòa hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao vị hôn thê đại gia khuê tú của hắn đang yên đang lành bỗng nhiên trong một đêm lại thay đổi sắc mặt.

"Muốn biết à? Được, ta nói cho ngươi biết, để ngươi có chết cũng biết mình chết vì cái gì!" Giọng nói Tần Nam Tinh trong trẻo êm tai, nhưng lại khiến cho mọi người ở chỗ này sắc mặt đại biến.

"Thứ nhất, phẩm chất của ngươi không đứng đắn, chưa thành thân đã nạp thiếp, ta đường đường là Quận chúa, há có thể cùng người khác chung chồng."

"Thứ hai, Tống phu nhân luôn miệng mắng bản Quận chúa là sát tinh, bản Quận chúa còn chưa gả vào Tống gia mà đã vậy, sau này thật sự gả vào rồi, không phải sẽ chịu càng nhiều giày vò sao?"

"Thứ ba,..." Tần Nam Tinh cười như không cười liếc nhìn bụng của Liễu Phiêu Diêu, "Các người còn muốn nghe nữa không?"

Tống Trọng Hòa cùng Liễu Phiêu Diêu hai mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt dao động. Trước khi Tần Nam Tinh tiếp tục mở miệng, hắn đột nhiên đứng dậy, ý muốn tự mình bào chữa nhưng lại bị nương của hắn kéo lại, "Bỏ đi, bỏ đi."

Tống đại nhân vốn tưởng rằng mọi chuyện chẳng qua là tiểu hài tử muốn làm ầm ĩ một chút, không nghĩ tới, bên trong vẫn còn có nguyên nhân như vậy. Ông ta giận tím mặt, giáng một bạt tai xuống mặt nhi tử nhà mình: "Nghịch tử, quỳ xuống!"

Sau đó nhìn về phía Tống phu nhân, cứng rắn nói: "Bà cũng tới bồi tội với quận chúa!"

Không đợi cả nhà bọn họ diễn kịch xong.

Tần Thương bên cạnh nghe xong lời của khuê nữ nhà mình thì vô cùng tức giận, hất bàn tay đang cầm lấy tay ông của Liễu Phiêu Diêu ra, ánh mắt lạnh lẽo, "Thứ chó má như vậy sao có thể xứng với đích nữ của bản Vương?"

Ông vô cùng giận dữ mắng: "Cô gia này là ai chọn, mắt bị mù rồi à!"

Liễu Phiêu Diêu cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến mức này, bà cho là Vương gia sẽ vì dàn xếp ổn thỏa mà hủy bỏ chuyện từ hôn, ai ngờ...

Thân hình bà ta lảo đảo như muốn ngã, không dám nói lời nào, rất sợ vương gia sẽ trút giận lên người bà, dẫu sao vị cô gia này cũng là bà ta chọn.

Tống đại nhân cũng bị dọa sợ, tất cả sai lầm đều từ phu nhân của ông mà ra.

Bọn họ không sớm nói rõ mọi chuyện cho ông biết, hại ông đến đây hứng chịu cơn giận lôi đình của vương gia!

Liên tục nói xin lỗi.

Mà Tần Thương trực tiếp hạ lệnh: "Người đâu, đem bọn họ ném ra ngoài, xem bọn chúng còn dám khi dễ trên đầu bản Vương nữa hay không!"

"Vâng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!