Chương 6: (Vô Đề)

Phất Tô nghe thấy lời của Tướng quân nhà mình, không nhịn được đỡ trán, Tướng quân lại bắt đầu phát bệnh rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ sau cái lần hồi kinh gặp được Quận chúa, Tướng quân của bọn họ chưa lúc nào bình thường.

"Thuộc hạ mang y phục đến..."

Phất Tô trơ mắt nhìn Tướng quân nhà mình thử y phục đến tối, đại khái cũng thử hơn hai mươi kiểu khác nhau. Theo Phất Tô thấy, bình thường Tướng quân đã đủ tuấn mỹ, với cái gương mặt như vậy, lại thêm vóc dáng vai rộng eo hẹp chân dài như này, căn bản không cần thử nhiều y phục, dù cho khoác lên người một cái bao bố thì cũng vô cùng đẹp mắt.

Lúc này, Vân Đình đã thay một bộ cẩm bào đỏ rực, nơi ống tay áo còn thêu hoa văn chìm, khiến cho dung mạo vốn đã tuấn mỹ lại càng thêm xuất sắc, làn da vốn có màu mật của hắn lại lộ ra mấy phần trắng trẻo.

Lúc nghe Phất Tô nói mình mặc bao bố cũng đẹp, Vân Đình sâu kính mở miệng:

"Lần trước bản Tướng gặp nàng cũng rất đẹp sao?"

Phất Tô: ...

Nhớ đến Tướng quân ăn mày kia, hắn thật sự không có cách nào dối lòng nói đẹp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thấy Phất Tô muốn nói lại thôi, Vân Đình hừ lạnh một tiếng:

"Không nói được chứ gì. Người cần quần áo, Phật cần kim trang, ăn mặc đẹp mắt, cái này gọi là vẽ hoa trên gấm."

"Vậy ngài vẫn tiếp tục sao?"

Ừ. Vân Đình kiêu ngạo ừ một tiếng, sau đó đứng trước kính Tây Dương, hỏi: Bộ này thế nào?

Phất Tô vô cùng chân thành,

"Thuộc hạ cảm thấy cực kỳ tuấn tú."

Vân Đình nhìn chằm chằm vào kính Tây Dương, xoay qua xoay lại. Hắn vẫn cảm thấy không được, mỹ nam tử trong kính cau mày nói: Thử cái khác.

Dứt lời, liền xoay người đi ra sau tấm bình phong, tiếp tục đổi y phục.

Để lại bên ngoài một Phất Tô hóa đá, hắn cảm thấy tối nay thế nào Tướng quân cũng khẩn trương cả đêm, không đúng, phải là trước khi Quận chúa đến ngài ấy lúc nào cũng sẽ khẩn trương.

Y như Phất Tô đoán, Vân Đình thử đồ đến tận nửa đêm, cơm tối cũng không ăn, mới tìm được một bộ hài lòng.

Sáng sớm ngày kế.

Vân Đình đã sớm ngồi chờ ở đại sảnh, tư thế thẳng tắp.

Tần Nam Tinh cũng không bình tĩnh hơn Vân Đình được bao nhiêu. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp nhau trong cả hai kiếp, Đương nhiên cái lần gặp ở trước phủ Thượng thư là không tính, vì nàng cũng không biết tên ăn mày kia là hắn.

Trên xe ngựa của Hoài An vương phủ, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh mở to, tay cầm gương đồng nhỏ, trái phải nhìn xem gương mặt đã trang điểm xinh đẹp của mình,

"Có phải kiểu trang điểm hôm nay đẹp hơn kiểu trang điểm hoa đào ngày hôm qua không?"

Lần này, Tần Nam Tinh chải kiểu tóc Bách hợp kế tươi sáng, làm lộ ra cái cổ thiên nga nhỏ nhắn tao nhã, trên tóc cũng không mang thêm trang sức gì, chỉ cài vài bông hoa lụa, dễ thấy nhất chính là đóa Sơn chi được dán trên trán.

Váy dài bằng sa mỏng màu tím khói, cao quý trang nhã, lại không che giấu được sự xinh đẹp kiều diễm nơi mi mắt.

Mọi thứ kết hợp với nhau tạo thành một Tần Nam Tinh có phong thái vô cùng riêng biệt.

Tỉ mỉ nhìn Quận chúa nhà mình, Thanh Tước ra sức gật đầu khen,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!