"Vẫn là Thanh Loan cơ trí." Tần Nam Tinh tán dương, sau đó nàng dựa vào vách xe, cái đệm bên dưới mềm mại, vô cùng thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dựa vào một chút, toàn bộ thần kinh cũng thả lỏng.
Trêu ghẹo nam nhân thật mệt mỏi.
Đặc biệt là trêu một tên ngốc không hiểu phong tình!
Thật may là tên ngốc kia vốn cũng có ý với mình, nếu không Tần Nam Tinh cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ cuộc giữa chừng.
Làm không tốt, không chừng hắn sẽ không nghĩ nàng đang trêu chọc hắn, mà là đang khi dễ hắn.
Chậc, khả năng này rất lớn.
Nghĩ tới đây, Tần Nam Tinh rất phiền muộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Thanh Tước hiểu rõ ý Quận chúa nhà mình, lo âu nhìn nàng,
"Là lãnh tướng trong đại quân khải hoàn sao? Nếu hắn nhìn trúng dung mạo của Quận chúa, không trả lại túi thơm thì phải làm thế nào?"
"Nếu như không trả, ta sẽ bắt hắn lấy thân báo đáp." Tần Nam Tinh bất giác lộ ra ý cười, khí định thần nhàn trả lời.
Hả? ? ? ? ? ?
"Lấy thân báo đáp! ! !"
Hai tiểu nha hoàn kinh ngạc đứng bật dậy.
Cộp… một tiếng, đầu cả hai bị đập vào nóc xe.
Bất kể các nàng không muốn Quận chúa tự ra mặt đi chăng nữa thì cũng phải đi theo Quận chúa nhà mình. Cũng may, đại quân đi một mạch vào hoàng cung, không có bị các nàng chặn lại.
Hai tiểu nha hoàn thở phào nhẹ nhõm.
Thật may, thật may quá, nếu không đường đường là Quận chúa mà ban ngày ban mặt chạy đi tìm võ tướng đòi túi thơm. Như vậy còn gì là danh tiếng của Quận chúa nhà các nàng nữa.
Thanh Tước nghiêm mặt nói:
"Quận chúa, chúng ta trở về thôi, ngày khác nô tỳ giúp người đòi lại, người chớ tự mình ra mặt."
Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh khẽ híp lại, đuôi mắt hẹp dài hất lên yêu dã mỹ lệ, giọng nói mềm mại lại mang theo mấy phần lãnh đạm:
"Ai nói ta muốn đi về, quyền quyết định là của bản Quận chúa hay là của các người, hử?"
"Là… người quyết định."
Thanh Loan kéo kéo tay áo Thanh Tước, nếu là chuyện Quận chúa đã quyết định thì các nàng cũng vô pháp khuyên ngăn.
Chỉ hi vọng Quận chúa đừng làm quá đến mức mọi chuyện không thể cứu vãn được.
Tần Nam Tinh biết các nàng chỉ là lo nghĩ cho mình nên cũng không trách tội, môi đỏ khẽ nhấp, mềm giọng nói:
"Các ngươi cứ ngoan ngoãn nghe theo lời bản Quận chúa là được, sẽ không có việc gì."
"Vâng vâng, chúng nô tỳ tin tưởng Quận chúa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!