Chương 12: (Vô Đề)

Nàng không hiểu ý của Quận chúa lắm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hàng mi dài của Tần Nam Tinh khẽ nhướng lên, dung nhan xinh đẹp lộ ra vẻ bí hiểm,

"Nếu cứ như vậy mà tùy tiện hưu bà ta thì đối với bà ta mà nói lại là một sự giải thoát. Loại nữ nhân này, sao có thể không bị nhốt vào lồng lợn thả trôi sông được."

"Huống chi, nếu bà ta sống chết không nhận hoặc là tìm người chết thay thì đã có thể vượt qua kiếp nạn này, vậy bản quận chúa cần gì phải lãng phí tâm tư."

Mặc dù trong lòng Tần Nam Tinh tràn đầy ý nghĩ báo thù, nhưng nàng cũng còn đủ lý trí.

"Vậy lần này bà ta hãm hại người, cứ tính như vậy sao?" Thanh Tước không phục lắm, giận dữ bất bình nói:

"Nô tỳ vẫn cảm thấy quá hời cho bà ta."

Bước chân liên tục lại nhẹ nhàng đi vào viện của mình, Tần Nam Tinh sâu kín cười:

"Đương nhiên sẽ không tính."

Như Tần Nam Tinh đoán, Liễu Phiêu Diêu đem tất cả mọi chuyện đẩy lên người hạ nhân.

Ngày đó, Hoài An vương ở viện của Bình phu nhân nổi trận lôi đình, nhanh chóng xử tử tất cả hạ nhân trong viện. Sau khi đổi một nhóm người mới đến thì ông nhận được Hoàng lệnh vội vã rời phủ.

Lòng toàn bộ người trong Vương phủ đầy lo sợ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ sau khi đám hạ nhân kia bị giết, liên tục mấy đêm, Liễu Phiêu Diêu đều thấy bóng trắng lơ lửng bên ngoài, giọng nữ nhân bén nhọn âm u nói, Trả mạng lại cho ta, xen lẫn với tiếng khóc trẻ con quỷ dị, không ngừng kêu gào:

"Nương, đừng giết con, đừng giết con", khiến bà ta bị dọa đến tinh thần suy sụp.

Sau khi sinh non, tinh thần lại liên tục căng thẳng, thiếu chút nữa đã biến Liễu Phiêu Diêu thành người bệnh thần kinh.

Cả người bà ta cứ như già đi mười mấy tuổi.....

Bên trong Lãm Tinh uyển.

Hôm nay, cảnh xuân tươi đẹp, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Tần Nam Tinh dáng vẻ lười biếng ngồi ở trước gương trang điểm.

Thanh Tước một bên chải tóc cho nàng, một bên sảng khoái nói:

"Vẫn là Quận chúa thông minh, có thể nghĩ ra cách như vậy để trừng trị nữ nhân xấu xa kia."

"Đáng tiếc, Vương gia đã ra ngoài ban sai* rồi, nếu không có thể nhân cơ hội này cho ngài ấy thấy bộ mặt thật sự của nữ nhân xấu xa này."

*Ban sai: là việc xử lý các vấn đề cho triều đình hoặc quân đội, chẳng hạn như việc quan viên chiếm đoạt tài sản hay nghĩa vụ quân sự, vv...(Theo baidu. com)

Nghe được lời của Thanh Tước, ánh mắt quyến rũ như tơ của Tần Nam Tinh nhìn bản thân mình trong gương đồng cảm thán, nàng của hôm nay vẫn xinh đẹp kinh người như cũ.

Ngay sau đó nàng dùng tay ngọc nhỏ nhắn vuốt ve cái cằm nhọn trơn bóng, điểm một chút son lên cánh môi đỏ thẫm, khi môi đỏ khép mở hơi thở như lan:

"Chỉ cần mắt không mù, sớm muộn gì cũng sẽ thấy rõ, không cần nhất thời nóng vội."

Vâng... Thanh Tước vấn mái tóc dài đen như mực của quận chúa nhà mình thành một búi tóc xinh đẹp, còn đang ưu sầu chuyện nên chọn trâm cài tóc nào, nàng chợt nghĩ, thoạt nhìn những lời Quận chúa nói không có vấn đề gì, nhưng sau khi nghĩ kỹ một chút, thì sao có cảm giác giống như Quận chúa đang châm chọc Vương gia mắt mù vậy nhỉ?

Hẳn sẽ không phải vậy chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!