Thế nhưng Tần Nam Tinh vẫn khí định thần nhàn, chỉ chỉ vào hoa điền ở đuôi mắt,
"Loại hoa này có đẹp không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đẹp… nhưng mà Đây là điểm chính sao?
Mặt Thanh Tước đầy tuyệt vọng nhìn Quận chúa nhà mình.
Lửa đốt tới chân mày rồi mà Quận chúa vẫn còn tâm tư làm đẹp!
Nghe Thanh Tước nói đẹp, Tần Nam Tinh mới yên tâm, chờ đến ngày hưu mộc của Vân Đình nàng sẽ dùng hình hoa Chi tử này.
Bỏ hoa điền xuống, Tần Nam Tinh đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Thanh Tước,
"Nhìn xem, ngươi bị dọa sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại thành một nắm rồi, càng thêm xấu xí."
"Quận chúa, lúc nào rồi mà người còn tâm tư trêu chọc nô tỳ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây!" Mặt Thanh Tước càng nhăn lại dữ hơn nữa.
"Binh tới tướng đỡ..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nam Tinh còn chưa nói hết câu, bên ngoài đã truyền tới giọng nói của thủ lĩnh đội thân vệ bên người Tần Thương:
"Quận chúa, Vương gia mời người đến viện của Bình phu nhân một chuyến."
Lần trước người đến mời nàng là quản gia, lần này người đến mời lại là thủ lĩnh đội thân vệ. Tần Nam Tinh sờ cằm một cái, hiểu rõ ý của phụ vương, chuyện lần này rất quan trọng, sẽ không bởi vì nàng là nữ nhi của ông mà thiên vị nàng.
Nhàn nhã đứng dậy, Tần Nam Tinh thờ ơ nói,
"Đi thôi, nhìn một chút xem rốt cuộc Bình phu nhân muốn đội cái quái gì trên đầu bản Quận chúa."
Thanh Tước vừa thấy thái độ bình tĩnh như thường của Quận chúa, đột nhiên tỉnh ngộ, đầu óc nàng đúng là bị sốt ruột đến mê muội rồi, thiếu chút nữa quên mất, bây giờ Quận chúa cũng không phải là người yếu ớt dễ bị bắt nạt như xưa nữa.
Thanh Tước vội vàng tiến lên đỡ cánh tay của Quận chúa nhà mình, cung kính nói:
"Quận chúa, nô tỳ đỡ người, người đi chậm một chút."
Tần Nam Tinh thấy bản lĩnh biến đổi sắc mặt thần kỳ của nha hoàn nhà mình, mím môi cười một tiếng,
"Cứ như vậy mà tin tưởng bản Quận chúa à?"
"Quận chúa ra tay, sẽ không thất thủ!"
Thanh Tước chắc chắn trả lời!
Vừa vào đến cửa viện, Tần Nam Tinh liền ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
Nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thành
- thủ lĩnh đội thủ vệ của phụ vương nhà mình, đầu ngón tay trắng nõn khẽ vuốt tóc mai một chút, môi đỏ nhẹ cong, giọng nói bình tĩnh hỏi: Sinh non rồi sao?
Kiếp trước hình như là trước khi nàng đến đã sinh non rồi.
Lúc ấy sự tình biến hóa quá nhanh, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị định tội, sau đó thì đến chuyện Liễu Phiêu Diêu cầu xin tha thứ giúp nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!