An ủi xong Tề Trắc phi đang bực bội, Cố Thanh Chiêu cũng vội vàng hồi viện nhỏ của mình để tiếp tục thêu hầu bao.
Đan Thanh thấy vậy thì xót xa nói:
"Trời đã sắp tối rồi, chủ tử chi bằng để mai rồi thêu? Đêm dài đuốc yếu, tổn hại đôi mắt."
Cố Thanh Chiêu lắc đầu:
"Đã qua bảy ngày, kỳ hạn mười ngày cũng gần kề. Còn mấy mũi cuối, làm xong sớm thì lòng ta cũng yên ổn."
Những ngày qua nàng bị Vương phi giữ lại chính viện hầu bệnh, thời gian có thể dùng để thêu hầu bao rất ít.
May thay tay nghề thêu thùa của nàng vốn không tệ, có điều khi trước làm quá mức qua loa, nay tuy phải tỉ mỉ hơn đôi chút, nhưng cũng không tới mức phải làm ra một chiếc hầu bao mười phần mười đẹp mới gọi là xong. Không đến nỗi làm khó nàng.
Chỉ là đêm thêu thùa, ánh đèn chập chờn lay động, khiến mắt càng lúc càng mỏi.
Nàng nghiêng đầu, đưa đầu kim lại gần ánh nến để xâu chỉ cho rõ.
Lúc Đoan Vương bước nhẹ vào cửa, liền thấy tiểu mỹ nhân đang chăm chú thêu hầu bao dưới ánh đèn, dáng vẻ cần mẫn chịu khó kia khiến lòng người xao động.
Mặt nàng vốn diễm lệ vô song, nhưng giờ chỉ lộ ra nửa bên dưới ánh nến, lại nhuốm thêm vẻ an tĩnh nhu hòa, càng thêm phần dịu dàng đoan nhã.
Đoan Vương ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu.
Từ khi chào đời, vì thân phận không cao của mẫu thân là Lý thị, hắn đã bị đưa vào điện dành cho hoàng tử, do nhũ mẫu nuôi dưỡng.
Mỗi lần An ma ma cắt may áo lót cho hắn, hắn đều thầm tưởng tượng rằng, sẽ có một ngày mẫu thân, hoặc là thê tử tương lai, có thể tự tay làm cho hắn một vật gì đó.
Nhưng mẫu thân từ trước đến nay chưa từng đụng đến kim chỉ.
Sau khi vì sinh được hắn mà được phong làm Tiệp dư, Lý thị càng ra sức tranh sủng, có để tâm đến hắn cũng chỉ là dặn người trong ngự thiện phòng hay tú phòng chuẩn bị đồ ăn đồ mặc mà thôi.
Lớn thêm vài tuổi, hắn bị đưa vào Đông cung ở cùng Thái tử. Mẫu hậu nuôi dưỡng hắn – Dung Hoàng hậu– đối với hắn rất tốt, nhưng cũng chưa từng động tay may cho hắn một mũi kim.
Sau này ra khỏi cung lập phủ, có Vương phi, nghe nói trước đây nàng rất giỏi nữ công gia chánh, nhưng từ khi làm Vương phi, lại không buồn hạ mình làm việc của hạ nhân nữa.
Hơn hai mươi năm sống trên đời, ngoài An ma ma ra, hắn đây là lần đầu tận mắt chứng kiến một nữ nhân vì mình mà khâu vá, lại còn là tự tay thêu hầu bao.
Trong lòng bỗng dâng lên một trận ấm áp.
Bên cạnh được an ủi, cũng không khỏi đau lòng.
"Đã khuya thế này, để mai làm tiếp cũng chưa muộn."
"Á… !"
Cố Thanh Chiêu ở bá phủ Thừa Hóa lâu ngày, chỉ cần có chút động tĩnh liền dễ bị giật mình, huống chi lần này Đoan Vương lại xuất hiện không chút báo trước.
Tay nàng run lên, chạm trúng tim đèn, bị bỏng một vết rõ ràng.
Đoan Vương hoảng hốt, bước nhanh tới, nắm lấy tay nàng xem xét.
"Mau lấy thuốc mỡ đến!"
Nàng vốn đã trắng trẻo, giờ đây nơi ngón trỏ và giữa tay phải đều bị đỏ rực lên một mảng.
Vừa bị giật mình lại vừa đau đớn, nước mắt chưa kịp kìm liền tuôn ra, dưới ánh nến lại càng thêm đáng thương.
Đoan Vương thấy mà lòng như thắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!