Thân là thân vương Đại Ung, Đoan Vương vốn không có quy định phải đến vấn an Vương phi vào mồng một và ngày rằm.
Vậy nên đêm đó, Cố Thanh Chiêu vừa trở về viện thì đã thấy tôn thần Đoan Vương đường đường chính chính ngồi giữa sảnh, thần sắc rõ ràng không vui.
"Lại đi đâu nữa vậy?"
Cố Thanh Chiêu gãi gãi mũi, lộ vẻ chột dạ.
"Sở Phu nhân vừa có được một bình trà cúc hảo hạng, sau yến tiệc liền mời các tỷ muội cùng nhau thưởng trà."
"Cố Nhu nhân giao du thật rộng." Người nọ giọng điệu lạnh lẽo, âm dương bất định, "Ngẫm lại bao lần bổn vương đến đây, mười phần thì tám phần nàng đều không có mặt."
Nàng nào có biết, hắn đến viện nàng mỗi lần đều không thèm thông báo trước.
"Thiếp thân biết lỗi."
"Hừ, nàng thì lần nào nhận lỗi cũng nhanh như chớp."
Nàng cười gượng, vội đích thân rót trà dâng lên, "Hôm nay là sinh thần điện hạ, không nên giận dỗi."
"Không phải do nàng thì bổn vương giận cái gì." Dù nói thế, nhưng tay vẫn nhận lấy chén trà, uống một ngụm rồi mới hờn dỗi lẩm bẩm: "Lần sau đừng ham chơi đến khuya như vậy mới về."
Khiến hắn đến còn không tìm thấy người.
"Nếu lần sau điện hạ định ghé, chẳng hay có thể báo trước một tiếng? Như thế thiếp cũng có thể sớm quay về chờ điện hạ." Nàng cười tít mắt, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng.
Nghe nàng nói vậy, Đoan Vương mới chợt nhớ ra: hình như mỗi lần hắn đến viện nàng, đều là đột nhiên nổi hứng. Thành ra, thông báo hay không cũng chẳng khác biệt.
"Rồi tính sau." Chưa chắc lần sau đã tới, hừm.
Sáng hôm sau, canh giờ Mão mới điểm, Cố Thanh Chiêu đã hiếm hoi thức dậy từ sớm.
Đoan Vương lấy làm lạ: "Sao không ngủ thêm một chút?"
Bởi vì phải đến hầu bệnh…
"Thiếp chỉ là muốn tiễn điện hạ một đoạn." Nàng mỉm cười đáp.
Đoan Vương nghe vậy thì lòng mềm nhũn, "Không uổng công bổn vương sủng ái nàng."
Từ sau khi miễn việc vấn an mỗi sáng, Cố Thanh Chiêu cứ đến giờ Mão chính mới thức giấc.
Nếu là ở viện của người khác, khi hắn dậy thì phi tần phải đứng dậy hầu hạ mặc y phục, dùng bữa.
Nhưng cứ thấy Cố Thanh Chiêu đang ngủ, dung nhan yên lành tựa tranh vẽ, hắn lại không đành lòng gọi dậy.
Vịt Bay Lạc Bầy
Dẫu người ngoài không biết, hắn lại biết nàng ham ngủ đến nhường nào, nên đành "cực chẳng đã" mà nuông chiều vậy.
Ai bảo nàng sinh ra đã xinh đẹp như thế.
Lần này là lần đầu tiên Cố Thanh Chiêu tự tay hầu hắn mặc y phục, Đoan Vương đứng vững, dang rộng hai tay, để nàng buộc đai áo cho hắn.
"Nhớ kỹ túi thơm nàng phải làm cho bổn vương, không được quên, càng không được qua loa. Mười ngày sau, bổn vương sẽ đích thân đến lấy."
Cố Thanh Chiêu nhếch môi nơi góc khuất, nhưng khi ngẩng đầu thì sắc mặt đã đổi thành tươi rói mê người, ánh mắt lấp lánh, phong tình đầy vẻ ngỗ nghịch: "Điện hạ yên tâm, thiếp nhất định sẽ làm thật tốt."
Nụ cười của nàng làm mắt hắn chói lòa, đang cười nhẹ thì bỗng eo siết lại thật chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!