Chương 24: Tay nghề thêu cũng chỉ khá hơn tiểu cô nương mới nhập môn một chút

"Đây chính là lễ mừng sinh thần ngươi chuẩn bị cho điện hạ sao? Ngươi tự mình nhìn xem, hậu viện có bao nhiêu người dâng thêu phẩm, ngươi còn dâng nữa!"

Cố Thanh Chiêu giơ tay đếm từng ngón một: kỳ thực cũng không nhiều, chẳng qua là Vương phi, Phó Trắc phi, Giang Phu nhân, Ngô nhu nhân…

"Phủ này mỗi lần có yến tiệc hay cần dâng lễ cho điện hạ, ngươi đều dâng đồ thêu tay, thật như tám trăm năm không chịu đổi một lần." Tề Trắc phi không chút khách khí mà trách mắng nàng, "Ngươi đã muốn dâng, sao không sai nha hoàn làm phụ một tay? Nhìn mớ thêu đó của ngươi, ta nhìn còn lười mở mắt."

"Thiếp thân dâng gì không quan trọng, Vi Duệ viện của chúng ta còn phải trông cậy vào nương nương." Cố Thanh Chiêu cười xòa, giọng lấp l.i.ế. m cho qua.

Tề Trắc phi liếc nhìn nàng một cái, chỉ biết lắc đầu, bất đắc dĩ.

Kỳ thực thuở đầu, nàng đối với Cố Thanh Chiêu vẫn luôn mang đề phòng.

Bởi dung mạo nàng quá mức xuất chúng, lại biết lấy lòng người.

Không hề khoa trương mà nói, nếu Cố Thanh Chiêu muốn tranh sủng, chỉ sợ Bạch thị cũng chưa chắc còn phần gì, thậm chí bản thân nàng – vị Trắc phi chính vị – cũng chưa chắc giữ vững được vị trí.

Nhưng nàng lại hoàn toàn không làm thế.

Việc gì cũng cố ý làm cho mình trở nên tầm thường như người qua đường, bởi thế mà tự mình "bỏ lỡ" không ít cơ hội.

Như lần yến tiệc sinh thần của điện hạ này cũng vậy.

"Đừng nhiều lời nữa, điện hạ sắp đến rồi. Ngươi cẩn thận cho ta, nếu để điện hạ phát hiện ngươi qua loa, xem ngươi chịu được không."

"Điện hạ bận trăm công nghìn việc, hẳn là không có thời gian đi soi mấy thứ lặt vặt này đâu." Dù gì những lần trước nàng cũng qua mặt được rồi, Đoan Vương chỉ cho rằng nàng thêu dệt vụng về mà thôi.

Khi tiếng nhạc tấu khúc du dương vang lên, chúng nhân lần lượt yên vị.

Vương phi đã lâu không lộ diện, nay dung nhan như xuân phong, tươi cười giơ chén:

"Hôm nay là sinh thần điện hạ, thiếp xin kính chúc điện hạ phúc thọ an khang, vạn sự cát tường."

Đoan Vương cũng nể mặt, cạn chén rượu.

"Nghe nói gần đây Vương phi thân thể bất an, không có gì đáng ngại chứ?"

Vương phi khẽ ho khan vài tiếng, đúng lúc mà đáp:

"Trước kia là thiếp làm sai, trong lòng mang tội, định tụng nhiều kinh văn để cầu phúc cho Thái tử điện hạ, ai ngờ lại nhiễm phải phong hàn. Nhưng không sao, chỉ là tiểu bệnh mà thôi, điện hạ chớ lo. Ngược lại là Tề muội, Cố muội, và cả Bạch muội, đều tâm tâm niệm niệm, chờ sau sinh thần điện hạ liền đến hầu bệnh cho thiếp."

Lời vừa thốt, Cố Thanh Chiêu liền thấy Tề Trắc phi trợn tròn mắt, lộ rõ một cái khinh bỉ đến cực độ.

"Nói như thể chúng ta tranh nhau đòi đi không bằng, rõ ràng là nàng ta cố ý ép buộc. Giờ điện hạ biết rồi, chúng ta cũng không thể thoái thác được nữa."

Cố Thanh Chiêu vội giơ tay ý bảo nàng nhỏ tiếng lại – phía trên kia, Đoan Vương đang nhìn sang.

Lúc này Tề Trắc phi mới dằn lại được.

Bạch nhu nhân thì khéo léo thuận theo lời, lên tiếng phụ họa:

"Vương phi tỷ tỷ thân thể bất an, thiếp thân là phận tì thiếp, tự nhiên nên đến hầu bệnh, chỉ mong tỷ tỷ sớm ngày khang phục."

"Phải vậy. Ta vốn cũng định đến, chỉ là sự vụ trong phủ chồng chất, Trần muội muội lại sắp lâm bồn, thực không thể phân thân. Đành phiền các muội muội thay ta chăm sóc Vương phi tỷ tỷ vậy." Phó Trắc phi cũng tiếp lời.

Tề Trắc phi nghe mấy lời này đến mức tai muốn đóng kén.

"Ngươi nhìn xem bọn họ, sau lưng đấu đá bao nhiêu, thế mà đến trước mặt điện hạ, từng người từng người diễn như tỷ muội thân thiết."

Đoan Vương nhìn cảnh tượng ấy lại rất vừa lòng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!