Chương 10: Bái kiến

Vừa quay về tiểu viện, cả Phỉ Tử cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.

"Quả nhiên là Tề trắc phi hào phóng."

Lúc Cố Thanh Chiêu xuất giá, ngoài hồi môn là trang sức và châu báu, tiền mặt mang theo chỉ có năm trăm lượng bạc—mà đó đã là con số khá nhiều rồi.

"Nhưng Tề trắc phi làm vậy… có tính là mua chuộc nhân tâm không?" Đan Thanh dè dặt hỏi.

"Dù là lôi kéo hay gì đi nữa, từ khi ta bước chân vào Vi Duệ viện, ta và Tề trắc phi vốn đã bị người ta nhìn thành một thể rồi."

Hành động lần này của Tề trắc phi lại đúng lúc đúng chỗ, khiến Cố Thanh Chiêu cảm thấy như được chắp thêm cánh.

Hậu viện phủ Thân vương thoạt nhìn yên bình, nhưng từng người trong đó đều không tầm thường.

Huống hồ vị Thân vương này sau này còn sẽ trở thành Thái tử, thậm chí đăng cơ làm đế vương.

Nàng thân phận thấp kém, lại từng có hiềm khích với Giang thị, trong hậu viện phủ vương gia quả thật cần có một chỗ dựa.

Tề trắc phi tuy tính tình cao ngạo, nhưng bản thân lại không xấu, quan trọng hơn là, nàng ta ghét Giang Vân.

Chỉ điểm này thôi, đã đủ để dựa vào rồi.

Ba chủ tớ đang trò chuyện, bên ngoài có người đến.

"Cung chúc Cố tiểu chủ vạn phúc. Nô tỳ là người của chính viện, Vương phi truyền lời: giờ Dậu tất cả các tiểu chủ phải đến chính viện bái kiến. Nô tỳ đặc biệt đến thông báo."

Người tới trạc ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, ăn mặc không tầm thường, xem ra là người có chút mặt mũi trong chính viện.

"Đa tạ cô cô, ta sẽ lập tức rửa mặt thay y phục." Cố Thanh Chiêu nở nụ cười nhẹ, hơi ra hiệu bằng ánh mắt, Đan Thanh liền đưa bạc qua.

"Cô cô, chủ tử nhà ta mời người uống trà."

Chẳng ai không thích người biết điều.

Cô cô nọ vừa nhận bạc, nét mặt vốn còn nghiêm túc liền nở nụ cười rạng rỡ, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa:

"Vương phi sự vụ bận rộn, không thích ai đến trễ. Các tiểu chủ nên đến sớm một chút, tốt nhất là trước nửa canh giờ."

Nửa canh giờ?

Nhiều vậy sao…

Cố Thanh Chiêu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đến sớm nửa canh giờ.

Đến nơi, quả nhiên ngoài cửa bình phong chính viện đã có ba bốn người đứng chờ.

"Ồ, chẳng phải là tiểu thư Cố gia kia với lòng tham cao hơn trời sao?" Vừa thấy nàng, đã có người lên tiếng mỉa mai.

Không cần quay đầu lại nàng cũng biết là ai.

Giang Vân.

Cố Thanh Chiêu chẳng buồn đáp lại, thân phận hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, nàng chỉ hơi khom người hành lễ cho phải phép.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ngược lại có hai người vừa nghe thấy tên nàng liền bước tới vấn an.

Nàng còn đang ngỡ ngàng thì cô gái mặc áo lụa màu nguyệt bạch mỉm cười giới thiệu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!