Sau khi đại diện Vương nói xong liền dập máy.
Từ Ân Chân đang đi trước phát hiện con trai không theo kịp liền dừng chân, quay đầu hỏi: "Tuế Tuế, sao lại không đi nữa vậy?"
Giản Tinh Tuế vội vàng đuổi theo: "Con nghe điện thoại ạ."
Thẩm Tinh Thần tò mò: "Ai vậy?"
Khi nghe thấy bọn họ dò hỏi, Giản Tinh Tuế định trả lời qua loa theo bản năng.
Bởi vì chẳng có ai để ý nên cậu đã có thói quen tự giải quyết mọi chuyện.
Nhưng lần này, trước ánh mắt lo lắng của mọi người, trái tim căng thẳng của Giản Tinh Tuế dần thả lỏng.
Cậu sắp xếp lại câu từ rồi mở miệng: "Quản lý bên phía công ty tìm em làm phiền nên chắc hẳn phải đi xử lý chuyện này một chút."
Thẩm Tinh Thần tức giận: "Có phải cái công ty gì mà...! giải trí Phá Sản?"
Giản Tinh Tué gật gật đầu: "Đúng vậy."
Thẩm Tinh Thần tò mò: "Ủa, chỗ đó chưa phá sản à?"
Giản Tinh Tuế lắc đầu: "Em với bên đó có một ít mâu thuẫn, hồi còn quay chương trình...."
Cậu tóm tắt qua chuyện ở [Tinh Quang], tiện thể kể lại vụ họ dùng 1 triệu để ép rút lui, rồi cả cuộc gọi uy hiếp của người đại diện.
Nhưng trong quá trình kể lại, cậu không dùng bất kỳ một từ ngữ nào tả lại sự bi thảm của bản thân.
Vì cậu không muốn những người quan tâm mình lại khổ sở về những chuyện như vậy.
Mà Giản Tinh Tuế lại không hiểu rằng cách cậu bâng quơ kể lại những tổn thương trong quá khứ càng khiến người nghe đau lòng.
Khóe mắt Từ Ân Chân lại đỏ.
Bà cầm lấy tay Giản Tinh Tuế, vừa run rẩy vừa tức giận: "Quá đáng, quá đáng quá thể.
Sao lại có thể chèn ép người ta tới đường cùng như vậy được chứ! Đám người này thật là coi trời bằng vung, tưởng rằng chính mình có thể một tay che trời sao!"
Tính tình Thẩm Tinh Thần vốn dĩ vô cùng ngay thẳng nên sau khi nghe xong liền giận dữ đập bàn: "Hóa ra là như vậy.
Cái chỗ rẻ rách Phá Sản này có phải không muốn sống nữa hay sao mà em trai anh cũng dám ức hiếp.
Sao lúc đấy em không nói cho anh luôn chứ, đúng là cái đồ chậm chạp!!"
Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ cười khổ: "Nói thì cũng chỉ khiến anh thêm phiền thôi."
Thẩm Tinh Thần nghẹn họng.
Thẩm Minh Lãng giữ được lý trí, liếc mắt nhìn Giản Tinh Tuế rồi nói thay cậu: "Hoàn cảnh lúc đó cũng là công ty dựa theo hợp đồng thôi, có làm gì cũng vô dụng.
Ngược lại nếu xét theo trí thông minh của cậu mà nói thì không chừng còn khiến mọi chuyện càng thêm bết bát."
Thẩm Tinh Thần phì phò: "Anh cả, sao anh khinh người quá đáng vậy! Chuyện gì mà em chẳng giải quyết được chứ?"
Thẩm Minh Lãng vặn lại: "Thế cậu biết hủy hợp đồng như nào để tối thiểu tổn thất không? Biết làm sao để Phá Sản thành phá sản luôn không?"
Thẩm Tinh Thần lại nghẹn họng.
Con khỉ như hắn chỉ biết giơ đấm dọa người chứ đâu biết bày mưu tính kế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!