Người tới người lui rất nhiều, hôm nay không biết vì gì mà vô cùng đắt hàng.
Vợ chồng họ Trương ở bên trong làm bánh mật, Giản Tinh Tuế ở ngoài làm thu ngân để hỗ trợ.
Ban đầu, cậu chưa từng làm việc này bao giờ, chân tay có chút luống cuống.
Nhưng sau một khoảng thời gian học việc, động tác cũng lưu loát hơn nhiều, tuy rằng còn chưa chuyên nghiệp nhưng giao tiếp với khách hàng cũng đâu vào đấy.
Người xung quanh ồn ào náo nhiệt, cậu vội vàng trả lại tiền lẻ, vội vàng phục vụ đồ ăn.
Khách tới lượt gọi món, có giọng nam hơi trầm thấp vang lên: "Phiền cậu đóng gói hai phần bánh gạo nếp, thêm một phần món tủ của quán."
Giản Tinh Tuế cứng đơ cả người.
Âm thanh có chút quen lọt vào tai, tim Giản Tinh Tuế như nhỡ một nhịp.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu, người trước mắt mặc một kiện áo khoác tối màu, đeo thêm kính râm cùng khẩu trang.
Dù không rõ khuôn mặt, nhưng tay cậu bất giác mà run rẩy, ngay cả hô hấp cũng thắt lại.
Khi bản thân hâm mộ một người nhiều năm, chỉ cần nghe được thanh âm thôi là cũng có thể nhận ra rõ ràng thân phận.
Phía sau vọng ra tiếng của Trương Hà: "Tuế Tuế, phần bánh gạo này xong rồi đây."
Tâm cậu loạn thành một đoàn.
Xung quanh ồn ào, hơn nữa còn có người ngắt lời, vốn có chút chắc chắn mà giờ đây trong lòng lại có chút do dự.
Phó ảnh đế làm sao sẽ tới địa phương như thế này? Dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng không thể, OK? Trên thế giới không chừng cũng có người có giọng nói rất giống nhau ấy chứ.
Còn nữa, bản thân cậu vốn là một pháo hôi độc ác, đâu ra vận khí tốt như vai chính được?
Ổn định lại tâm tình, hoàn toàn không có khả năng.
Trường Hà đem phần đồ ăn làm xong đặt ở trong khay, Giản Tinh Tuế đóng gói gọn gàng rồi đưa cho Phó Kim Tiêu.
Cậu đã bình tĩnh hơn nãy, vì thế mở miệng: "Đơn hàng của anh tổng cộng hết 67 tệ, xin hỏi anh muốn trả tiền mặt hay quét mã?"
Phó Kim Tiêu: "Tiền mặt."
Người đàn ông lấy từ túi ra ví tiền.
Đó là một chiếc ví màu đen, không rõ thương hiệu, kiểu dáng kinh điển, bên trong sắp xếp chỉnh tề.
Anh lấy từ bên trong một tờ 100 đồng đưa cho Giản Tinh Tuế, ngón tay thon dài sạch sẽ, quen thuộc xa lạ làm cho Giản Tinh Tuế trong nháy mắt mất tập trung.
Phó Kim Tiêu nhướn mày, ánh mắt dừng trên cậu, dò hỏi: " Làm sao vậy?"
Giản Tinh Tuế vội vàng hoàn hồn, thậm chí còn có chút thẹn mà đỏ vành tai.
Cậu thế mà nhìn chằm chằm vào một khách hàng xa lạ tới ngu người luôn! Thật sự là thèm thuồng đến vứt hết cả mặt mũi rồi còn đâu!
"Không, không có gì!" Giản Tinh Tuế luống cuống tay chân nhận lấy tiền, mở ra ngăn kéo bắt đầu lấy tiền lẻ để trả lại.
Bởi vì biên độ động tác có vấn đề, tay áo bị kéo xuống, lộ ra miệng vết thương còn chưa khép lại.
Cậu cũng không có phát hiện, đem tiền thừa đưa cho Phó Kim Tiêu: "Tiền thừa của anh"
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt gật đầu: "Cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!