Nhà văn hóa.
[Tinh Quang] trở lại, tiếp tục ghi hình.
Trong ký túc xá, phần lớn các thí sinh đã rời giường. Mọi người đang xì xào bàn tán ngày ghi hình hôm nay, trước khi thời gian công bố thứ hạng lần thứ hai sắp tới.
Cả buổi sáng Ôn Sanh Ca vẫn luôn miệng: "Mình có bị loại hay không đây...."
Phần lớn mọi người đã được nhận lại điện thoại của mình.
Nhưng hai ngày trước, chương trình lại thông báo thu hồi. Xếp hạng hằng ngày đều có khả năng thay đổi mà Ôn Sanh Ca lại là cậu chàng đa sầu đa cảm. Vì thứ hạng không lý tưởng nên hắn lo lắng, luôn miệng lải nhải.
Bên ngoài, Giản Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần đang đánh răng rửa mặt.
Thẩm Tinh Thần vừa đánh răng vừa nhìn cậu, tức giận: "Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trong mắt tôi có ghèn hả?"
Giản Tinh Tuế chậm rãi lắc đầu. Cậu chần chờ một lúc, mãi mới lấy đủ can đảm nói: "Tinh Thần, việc lần này thật sự cảm ơn cậu!"
?
Thẩm Tinh Thần nói: "Việc gì cơ?"
Giản Tinh Tuế sửng sốt, giải thích: "Là cái vụ chỉnh sửa của tổ chương trình ấy."
"À là vụ kia ấy hả." Thẩm Tinh Thần cầm cốc nước súc súc miệng, sau mới mở miệng: "Cậu để ý làm gì cơ chứ. Tôi còn chẳng nhớ nữa là."
Giản Tinh Tuế biết mấy chuyện này đối với Thẩm Tinh Thần thì chẳng tốn chút sức gì, nhưng đối với cậu lại là giải quyết một vấn đề khó. Một khoảng thời gian dài lúc trước cậu có thói quen chỉ dựa vào bản thân mình, đặc biệt là sau khi An Nhiễm xuất hiện, mặc kệ có gì tất khuất cũng chẳng có ai nghe cậu. Lúc đầu cậu còn đi giải thích, sau này mới phát hiện việc làm của mình chẳng khác nào thêm gia vị vào câu chuyện cười của họ.
Bỗng nhiên được người khác giúp, phản ứng đầu tiên của Giản Tinh Tuế không phải vui vẻ mà là không biết nên báo đáp, cảm ơn như thế nào. Trong nhất thời cậu luống cuống, không ứng xử kịp.
"Vẫn phải cảm ơn chứ." Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng nói: "Vì đã giúp tôi việc lớn."
Thẩm Tinh Thần vừa múc nước rửa mặt, vừa nói: "Thế cậu cũng không phải cảm ơn tôi, tôi chỉ gọi về nhà tố cáo mà thôi. Nếu muốn thì phải cảm ơn cha mẹ tôi, cảm ơn anh tôi. À, tôi nghe nói anh Phó cũng giúp một tay đấy."
Giản Tinh Tuế sửng sốt: "Anh Phó?"
Thẩm Tinh Thần gật đầu: "Đúng vậy."
Anh Phó cũng giúp?
Vì sao?
Là do thấy chương trình cũng chỉnh sửa bản thân sai nên mới ra mặt?
Cũng không thể là... vì cậu đâu nhỉ?
Thẩm Tinh Thần lại nói: "Sau đó, tôi lại nghe anh trai nói lâu lắm rồi chưa thấy anh ta giận tới mức như vậy. Không nghĩ tới chỉ vì vụ của cậu lại nổi nóng đến thế, tới mức anh tôi cũng bị dọa sợ."
Giản Tinh Tuế không thể tin nổi: "Nổi nóng? Anh Phó tức giận hả? Vì tôi? Không có khả năng như vậy đâu."
Thẩm Tinh Thần lau mặt, "Chậc" một tiếng: "Sao cậu lại không tự tin tới vậy chứ, cậu cũng đâu kém người khác cái gì đâu."
Cậu cũng đâu kém người khác cái gì đâu.
Những lời này giống như một chiếc búa, đập bang bang trong lòng Giản Tinh Tuế.
Lời của Giản Tinh Tuế tới bên miệng lại nghẹn vào. Cậu nói không ra lời, cũng không biết phải tiếp diễn cuộc trò chuyện như nào. Thẩm Tinh Thần bỗng vỗ vỗ vai cậu, vô cùng trẻ trâu cho cậu ánh mắt kiên định: "Cậu trước kia có thể kém chút chút, nhưng bây giờ cậu lại là em trai của anh đây. Thế nên phải tự tin lên, đừng làm mất mặt đại ca của cậu."
"...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!