Chương 24: (Vô Đề)

Sau khi Giản Tinh Tuế nói xong câu đó, hai người bên kia điện thoại bất chợt lặng thinh. Không khí trầm mặc khiến trong lòng Giản Tinh Tuế phủ một lớp sương dày. Tim cậu thắt lại, hô hấp trở nên dồn dập.

Khi cậu đang nghi ngờ thì nghe thấy mẹ Trương cứu cánh: "Ha ha, đừng hiểu lầm nhé. Dì là nhóm máu A, còn ba con là nhóm máu B đó."

Giản Tinh Tuế nghi hoặc chớp chớp mắt, nhưng chẳng thể làm gì ngoài gật đầu: "Thì ra là vậy."

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cậu vẫn còn nghi ngờ nhiều điều. Trong tờ phiếu kia, An Nhiễm đều ghi cả hai là nhóm máu A. Như vậy có nghĩa là An Nhiễm hoặc vợ chồng nhà kia có một bên đã nói dối. Là do nơi này không có di động để trao đổi nên mới không thể cấu kết với nhau sao? Giản Tinh Tuế cũng không biết. Hiện tại chương trình còn đang quay, dù không rõ nhưng cậu chỉ có thể tạm coi là như vậy trước đã.

Kết thúc cuộc gọi, Giản Tinh Tuế cầm điện thoại trở về nhưng tâm tình so với lúc trước đã khác nhiều.

Thẩm Tinh Thần đi qua dò hỏi: "Người nhà cậu có tới chương trình lần này không?"

"Hả? Không chắc nữa." Giản Tinh Tuế nói thật: "Chắc là không tới, công việc của bọn họ hình như rất bận."

Thẩm Tinh Thần cười nhạo: "Tới tham gia chương trình cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt, công việc gì mà lại bận tới như thế, cứu vớt thế giới hả?"

Giản Tinh Tuế á khẩu không trả lời được.

Thẩm Tinh Thần nghĩ vậy cũng không sai, những gì hắn nói là sự thật. Chủ tịch một giây kiếm được trăm triệu cũng bỏ thời gian tới, sao người nhà cậu lại có thể bận tới mức không tới được chứ.

Không yêu không thương, từ trước tới nay đều thể hiện vô cùng rõ ràng.

Giản Tinh Tuế không khổ sở như trong tưởng tượng, cậu nhàn nhạt cười cười, cảm khái: "Đúng nhỉ... Cậu nói rất đúng."

.....

Hôm sau, nhà khách vô cùng náo nhiệt.

Hoạt động người thân tới thăm được mở cả ngày khiến rất nhiều thí sinh hưng phấn. Trong bọn họ có người đã hơn một tháng không được gặp người nhà, mãi mới có cơ hội nên một đám đều nhảy nhót tưng bừng.

Sáng sớm, nhóm đạo sư tập hợp các thí sinh lại. Phó Kim Tiêu anh tuấn nho nhã đứng đằng trước, vì không muốn cướp sự chú ý của thí sinh nên anh diện một bộ quần áo thể dục nhẹ nhàng. Nhưng dù vậy, Phó ảnh đế so với nhóm thí sinh thì khác biệt hẳn. Trên người anh có sự hấp dẫn khó cưỡng khiến người xem không thể rời mắt.

"Chiều nay, người thân của các bạn sẽ đến nhà khách, thế nên chúng ta hãy vì bọn họ đã vất vả tới đây mà chuẩn bị một chút quà." Phó Kim Tiêu chỉ vào giấy bút trên bàn: "Hãy viết nguyện vọng về tương lai các bạn mong ước rồi đem bức thư này trao cho người thân của mình."

Mỗi người đều nhận một tờ giấy.

Giản Tinh Tuế cầm giấy nhưng không biết nên hạ bút như nào. Mọi người xung quanh hầu như đã đặt bút viết, chỉ còn một mình cậu ngây ngốc với tờ giấy trắng tinh. Nhưng không viết gì thì cũng không ổn, cậu bắt đầu đặt bút nhẹ nhàng phác họa.

Cho tới khi bên người truyền tới giọng nói: "Vẽ cái gì vậy?"

Trên tờ giấy của Giản Tinh Tuế không có một chữ nào. Cậu dùng bút lông vẽ vẽ bức tranh có một người be bé đứng trong căn phòng nhỏ. Xung quanh người này có một ít đồ như là đĩa CD. Căn phòng lớn đến như vậy nhưng nhìn qua thì trống rỗng. Rõ ràng xung quanh người kia chất đầy đồ nhưng lại đem tới cảm giác vô cùng cô độc.

Giản Tinh Tuế khẽ nói: "Vẽ nhà."

Nhà?

Nhà một người sao?

Phó Kim Tiêu nhớ chủ đề của ngày hôm nay: Nguyện vọng về tương lai. Như vậy, tương lai của Giản Tinh Tuế là... một người sao?

Hoạt động gọi điện thoại cho người thân hai ngày trước anh không tham gia, nhưng cũng nghe qua rằng mọi người đều gọi được, chỉ có điện thoại của cậu nhóc này là không có ai nhấc máy. Đứa nhỏ đáng thương thật khiến người khác phải đau lòng.

"Đây là gia đình tương lai mà cậu tưởng tượng ra sao?" Phó Kim Tiêu cúi đầu, con ngươi đen láy nhìn nhìn. Anh không trách cứ Giản Tinh Tuế không vẽ người nhà, cũng không hỏi cậu tại sao lại không viết thư, chỉ câu môi hỏi: "Cái người mà cậu vẽ đang xem gì vậy?"

Giản Tinh Tuế thành thật trả lời: "Xem TV ạ."

Trong tưởng tượng của cậu, cuộc sống đáng mong ước trong tương lai là có phòng riêng cho bản thân. Khi ấy, cậu sẽ làm một công việc như ý, cũng có thể chuyển qua nghề khác. Sau khi cuộc sống của cậu dần vào khuôn khổ, lúc rảnh rỗi có thể yên lặng dõi theo thần tượng, xem cuộc sống của các minh tinh qua màn hình TV. Đây có thể gọi là một cuộc sống bình yên, nhưng bài học đời trước vẫn còn. Với cậu, có thể trải qua ngày tháng như vậy cũng là điều xa xỉ.

Phó Kim Tiêu thấp giọng: "TV của cậu chưa vẽ xong kìa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!