Chương 18: Hai Người Các Cậu Giống Nhau Thật Đấy

Không chỉ có mình An Nhiễm cảm thấy như vậy.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp:

"Cảm giác như phụ huynh đang răn dạy vậy."

"Sợ hãi, chẳng khác gì bố mẹ ngày xưa."

"Nhìn thì rất hung dữ, nhưng nếu thấy động tác cậu nhóc không đúng sẽ ra tay giúp đỡ."

"Hoang mang, anh iu ôn nhu của tôi đi đâu rồi."

Tới khi Giản Tinh Tuế miễn cưỡng nhảy đúng động tác, Phó Kim Tiêu mới hơi vừa lòng, anh mở miệng: "Vấn đề của cậu là chưa khống chế được lực đạo của mình.

An Nhiễm và Ninh Trạch kiểm soát lực đạo rất tốt, cứ nhìn bọn họ mà tập."

Giản Tinh Tuế nghe thấy tên An Nhiễm thì cứng đờ người.

Quả nhiên, thụ và công sẽ hấp dẫn nhau.

Có mỗi cậu ngu dốt như vậy, đến cả vũ đạo cũng không nhảy xong, lại còn dám mơ tưởng xa vời.

Càng so với An Nhiễm, cậu càng cảm thấy bản thân vụng về vô cùng.

Giản Tinh Tuế thu lại suy nghĩ nơi đáy mắt, nhẹ giọng: "Vâng ạ."

Kinh nghiệm cậu quá ít.

Cho dù cực lực che giấu nhưng tâm tư của cậu cơ hồ đều thể hiện trên mặt, làm sao có thể qua mắt cáo già có đạo hạnh thâm sâu như Phó Kim Tiêu.

Anh nhướn mày: "Không muốn?"

Giản Tinh Tuế nào dám, vội vàng: "Muốn, muốn."

Phó Kim Tiêu cong cong môi, bộ dáng nhóc đầu tấc hoảng loạn giải thích thực sự rất đáng yêu.

Không biết vì sao, tất cả mọi người ở đây nếu so với Giản Tinh Tuế thì thông minh hơn, tài năng hơn.

Nhưng có lẽ vì anh đã gặp quá nhiều người như vậy nên cậu nhóc đầu tấc khờ khờ chân thành này lại khiến cho người khác để ý.

Bắt đầu như này từ bao giờ nhỉ?

Hình như là lúc ở bên ngoài cửa hàng bánh gạo, nhìn cậu nhóc nghiêm túc bảo vệ anh, thế nhưng khi gặp mặt lại lúng túng trốn đi?

Hình ảnh của Phó ảnh đế trong giới giải trí rất tốt, nhưng thật ra trong xương cốt đã mục nát từ thuở nào, đặc biệt là khi thấy nhóc con thành thật làm anh rất muốn bắt nạt cậu.

"Cậu không muốn cũng được." Ngữ điệu Phó Kim Tiêu hài hước: "Dù sao cũng là học trò mà tôi dạy, nếu còn nhìn trúng người khác thì không phải là làm tôi bẽ mặt sao?"

.......

Các thí sinh khác đều bị chọc cười.

Lúc trước, cậu chỉ là một thằng nhóc vô danh vừa không có hậu thuẫn vừa không được yêu thích, chỉ suốt ngày lẽo đẽo theo sau Thẩm Tinh Thần.

Nhưng một chuyến này của Phó Kim Tiêu, dù chỉ cùng nhau nói mấy câu, thái độ của những người khác đối đãi Giản Tinh Tuế không lạnh lùng như trước nữa.

Thậm chí còn có người chủ động tới gần:

"Tuế Tuế, cậu có gì còn không hiểu thì hỏi mình này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!