Chương 17: Anh Phó Thích Cậu Ta Nhất

Khi những người ban A bắt đầu lần lượt tới, Giản Tinh Tuế trở lại ký túc xá gọi người dậy.

Thẩm Tinh Thần mới ngủ hơn 2 tiếng, sau khi nhìn thời gian xong mới liếc mắt nhìn Giản Tinh Tuế: "Đồng hồ như thế nào lại không kêu."

"Bọn họ cũng mới dậy, còn kịp." Giản Tinh Tuế đứa nước cho hắn: "Cậu luyện tập cả ngày trời, ngủ có một xíu.

Chả lẽ cậu muốn ngất xỉu ở sân thi hả?"

Thẩm Tinh Thần uống xong nước, có chút hiếm lạ mà nói: "Cậu cũng may mắn ghê cơ á, bọn họ tới vừa lúc cậu tỉnh."

Giản Tinh Tuế cười cười, không nói.

Thẩm Tinh Thần ừng ực thêm hai ngụm nước.

Động tác uống nước bỗng ngừng, hắn giống như phản ứng lại, tay cầm ly nước chậm rãi buông, con ngươi ngăm đen xoáy sâu vào Giản Tinh Tuế, dò hỏi: "Cậu không ngủ?"

Giản Tinh Tuế vội vàng nói: "Tôi ngủ mà, thật sự có ngủ."

Thẩm Tinh Thần không tin: "Vì sao giường cậu vẫn gọn gàng như vậy."

"Tôi ở phòng tập luyện thêm một lúc rồi." Giản Tinh Tuế nhìn đồng hồ trên tường: "Hiện tại sắp 5 giờ rồi, cậu mau mau chuẩn bị tập luyện đi, tôi ngủ một lát."

Thẩm Tinh Thần đánh giá thằng nhóc "diễn viên" này, dò hỏi cậu: "Cậu không tranh lấy cơ hội hả?"

"Tôi không có nền tảng, cả ngày hôm qua chỉ học được một nửa, một nửa còn lại tay chân luống cuống.

Thế nên dù bây giờ tôi có không ngủ cũng không có khả năng đấu được với người khác."

Chỉ tính ban A đã có tầm 5 6 người là dancer, bao gồm cả ban B thì đã có mấy người tập nhảy tính theo năm rồi.

Giản Tinh Tuế biết bản thân dù có tranh cũng chả tranh nổi, thế nên cũng không nghĩ tới việc không tự lượng sức mình: "Tôi vừa thử tập luyện ở phòng tập một chút, phát hiện ra trong đầu rỗng tuếch, ngay cả lời hát cũng chẳng nhớ được.

Thế nên tôi mới định ngủ một lúc, cậu nhanh nhanh đi luyện đi, tôi chờ tin tốt của cậu đấy."

Cậu nói như vậy, Thẩm Tinh Thần mới bán tín bán nghi mà rời đi.

Trong phòng ngủ còn có Ninh Trạch và Ôn Sanh Ca nghỉ ngơi, hai người bọn họ đều thuộc ban B.

Ôn Sanh Ca và Ninh Trạch đều chuyên về ca hát, nhưng bọn họ cũng có nền tảng vũ đạo.

Lúc này cả hai người đều rời giường, nuốn cùng Thẩm Tinh Thần tới phòng tập.

Lúc Thẩm Tinh Thần đi trên hành lang, nhẹ giọng cảm khái một câu: "Chẳng biết vì sao mà ngủ dậy một giấc thấy lời hát dễ học hơn nhiều, ngay cả cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn."

Ôn Sanh Ca cười cười: "Tất nhiên rồi nha.

Thế nên mới cần nghỉ ngơi, cậu mà cứ không ngủ đầy đủ như vậy là không được đâu."

Ninh trạch luôn không thích nói chuyện cũng gật đầu: "Ừm, Giản Tinh Tuế khuyên đúng đó."

"Bọn tôi cũng định khuyên cậu, nhưng sẽ không hiệu quả." Ôn Sanh Ca che miệng: "Vẫn là Giản Tinh Tuế có cách."

Thẩm Tinh Thần cười nhạt: "Thằng nhóc đó khuyên tôi, kết quả là chúng ta ngủ, còn cậu ta lại ở phòng tập luyện đấy."

Bọn họ đi rồi tới từng phòng tập của ban mình.

Thẩm Tinh Thần tới phòng tập, thấy có vài người thật sự đang ở đây.

Không khí của ban A coi như cũng hòa bình, thậm chí ngày hôm qua đã xuất hiện một nhóm nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!