Chương 14: Phó Ảnh Đế Khích Lệ

"Nếu nó bắt nạt cậu thì cũng có thể mách cho tôi."

Một câu ngắn gọn, lại giống như ma chú quanh quẩn lỗ tai Giản Tinh Tuế, như búa tạ đè nặng đầu quả tim của cậu.

Cậu có chút không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Phó Kim Tiêu, thấy người đàn ông đang ngồi ở kia có cặp mắt đen nhánh, thâm thúy khiến người ta có cảm giác được coi trọng.

Trong lòng Giản Tinh Tuế vô cùng khẩn trương, cậu sợ Phó Kim Tiêu hiểu lầm liền nói: "Tinh Thần thực ra không có bắt nạt em.

Ngài, ngài đừng vì chuyện này mà nghĩ nhiều, chúng em chỉ là đùa giỡn thôi.

Tính tình của cậu ấy ngài cũng biết, kỳ thực không có ý xấu.

Lúc đấy ngài vào em mới không mở miệng, bởi vì..."

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt gật đầu, ôn hòa: "Tôi biết, vì sợ ảnh hưởng quan hệ của tôi với thằng nhóc đó nên không muốn tôi khó xử."

Giản Tinh Tuế sửng sốt.

Rõ ràng cậu còn chưa nói cái gì, nhưng Phó Kim Tiêu lại có thể hiểu được suy nghĩ của cậu.

Cái cảm giác này rất thần kỳ, giống như vô số lần cậu đứng trước mặt người nhà Giản hay đám người An Nhiễm, mặc kệ có giải thích như nào cũng chẳng có ai tin tưởng, cũng chẳng có ai nguyện ý nghe cậu nói.

"Tôi biết hết." Phó Kim Tiêu nhìn cậu, câu môi: "Có cậu làm bạn cùng phòng với thằng bé, tôi cũng yên tâm.".

ngôn tình hài

Lúc làm việc cần nghiêm khắc thì rất nghiêm khắc, lúc nói chuyện riêng với nhau muốn ôn nhu thì vô cùng ôn nhu.

Giản Tinh Tuế vốn còn định nói cái gì, nhưng lời nói tới đầu môi rồi lại nuốt xuống.

Cậu cúi đầu, cái mũi có chút chua xót.

Bấy lâu nay phải chịu đựng tới quen, bỗng nhiên được thấu hiểu khiến cậu luống cuống cả tay chân.

Phó Kim Tiêu lại giống như nhìn thấu linh hồn yếu ớt của cậu, không làm cậu cảm thấy xấu hổ: "Được rồi, đã không còn sớm, trở về thôi.

Định ở lại chuẩn bị làm bảo an hả?"

Giản Tinh Tuế ngượng ngùng, cậu khom lưng: "Vâng ạ, em về đây."

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt lên tiếng: "Ừm."

Giản Tinh Tuế xoay người chuẩn bị đi, lại nghe được người đàn ông mở miệng: "Từ từ."

Giản Tinh Tuế nghi hoặc mà quay đầu.

"Hôm nay cậu hát không tệ." Phó Kim Tiêu không lười biếng ngồi nữa, mà ngồi nghiêm túc nhìn cậu: "Lần sau tiếp tục cố gắng."

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng vào tai của Giản Tinh tuế lại làm trái tim cậu ngừng một nhịp.

Cậu hân hoan tới mức muốn nhảy lên, cậu được khen ngợi, cậu được công nhận, lại còn là thần tượng của mình công nhận.

Một câu tán thành của Phó Kim Tiêu về khả năng ca hát của mình bỗng nhiên cho cậu một chút hy vọng và tin tưởng.

"Vâng, em sẽ cố gắng ạ." Giản Tinh Tuế nhẹ giọng, cậu hướng về phía Phó Kim Tiêu cười cười: "Cảm ơn anh Phó."

Phó Kim Tiêu hơi nhướn mày.

Lúc trước khi thấy, đứa nhỏ này luôn duy trì một sắc mặt, không biết chính anh có chú ý hay không, rõ ràng tuổi không lớn, nhưng khuôn mày lúc nào cũng hơi nhăn như lúc nào cũng cảnh giác xung quanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!