Giản Tinh Tuế đứng ở trên sân khấu cảm thấy khẩn trương, do dự.
"Em..
em tới chương trình này là vì..." Giả Tinh Tuế ấp a ấp úng, càng khiến người xem hiếu kỳ.
Một số người đang xem trực tiếp vốn thấy mấy thí sinh đằng trước nhạt như nước ốc, bỗng nhiên nhảy ra một Giản Tinh Tuế như vậy khiến họ bị hấp dẫn sự chú ý:
"Trẫm sốt ruột hộ luôn đấy"
"Anh trai nhỏ nói ước mơ của mình đi nhanh nhanhhh"
"Ông đây rất bực mình, nói thì nói luôn đi, ấp úng nghẹn chết người xem mất."
Thầy Lý dẫn chương trình cũng làm bên mảng hài kịch, thấy vậy liền trêu chọc: "Suy nghĩ gì mà lâu tới vậy nha, câu hỏi như vậy mà trả lời cũng do dự.
Anh nghĩ lý tưởng của cậu rất to lớn, có phải là ra mắt liền lên nhận nhận giải Oscar hay không?"
Mọi người hi ha cười cười.
Bởi lẽ, người người đều cảm thấy ai tham gia chương trình này làm gì có lý tưởng gì khác ngoài việc ra mắt, trở thành nghệ sĩ ưu tú đâu.
Phó Kim Tiêu giống như hiểu được do dự của Giản Tinh Tuế.
Ảnh đế đại nhân cầm mic, chậm rì rì nói: "Cậu cứ nói sự thật là được."
Có lẽ ảnh đế cảm thấy nói như vậy là có thể an ủi cậu nhóc này thành công.
Nhưng anh lại không biết, lời động viên này vào tai thí sinh khác chính là cổ vũ, còn qua tai của Giản Tinh Tuế lại mang ý nghĩa khác.
Thậm chí, cậu còn phiên dịch thành: "Biết điều thì trung thực chút đi, không biết nói thật à???"
Áp lực của Phó ảnh đế thể hiện ở chỗ dù không cần có thái độ uy hiếp, chỉ cần vu vơ một câu là có thể làm người khác thấp thỏm, lo âu.
Lời này của Phó ảnh đế khiến Giản Tinh Tuế cuối cùng cũng hạ quyết tâm ăn ngay nói thật.
Cậu cảm thấy áp lực biến mất, hít sâu một hơi: "Em tới đây vì nghe nói là quay xong vòng đầu tiên sẽ được nhận 20 nghìn.
Cũng là bởi em thiếu tiền ạ."
"..."
Toàn bộ trường quay im ắng lạ thường.
Lời này nghe qua sẽ cảm thấy hơi thái quá, nhưng không biết vì cái gì mà khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giản Tinh Tuế lại cảm thấy buồn cười.
Thầy Lý là người đầu tiên không chịu nổi, phụt cười thành tiếng.
Đồ Nhã vốn chỉ cười khẽ, cuối cùng không nhịn được, tiếng cười lanh lảnh vang lên ở khu vực giám khảo.
Duy nhất chỉ có Phó Kim Tiêu tương đối bình tĩnh, trên mặt vẫn giữ nguyên nét ưu nhã đoan trang, còn nhàn nhạt liếc qua Giản Tinh Tuế.
Thầy Lý cười hết hơi: "Thật hay giả vậy?"
Giản Tinh Tuế bất chấp gật đầu.
Thầy Lý không tin lắm, theo hỏi: "Thế cậu không có lý tưởng gì sao? Kiểu vì yêu thích sân khấu gì đấy?"
Giản Tinh Tuế cười trừ, nếu cậu quyết định nói thật thì cũng tự thân nghĩ trước hậu quả rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!