Chương 1: Con Có Bản Lĩnh Thì Mở Cửa Đi

"Giản Tinh Tuế, mở cửa!"

" Mở cửa đi, con ở bên trong làm gì? Ta biết con ở bên trong!"

"Người đâu rồi?"

Giản Tinh Tuế mở to mắt, cảm thấy một trận choáng váng.

Ký ức của cậu còn dừng lại ở thời điểm bản thân đang chết trong thống khổ.

Phải tới khi chết, cậu mới ngoài ý muốn biết được bản thân nguyên lai là nhân vật ở trong một quyển truyện hào môn về thật giả thiếu gia.

Đương nhiên, cậu chính là thiếu gia giả, vì ham tài phú của nhà Giản mà hãm hại thiếu gia thật, cuối cùng tèo luôn.

Bang! Bang! Bang!

Bên ngoài, tiếng đập cửa vẫn vang lên không ngừng: "Giản Tinh Tuế, con ở bên trong giả vờ chết cái gì, nhanh lên ra đây nói rõ ràng.

Còn không mở cửa ta liền đá nó đấy."

Giản Tinh Tuế thực sự đau đầu, cũng không có ý định nhúc nhích.

Nhưng bên ngoài tiếng đập cửa vẫn kiên trì vang lên, cậu không thể không gian nan ngồi dậy đi mở cửa, sợ đối phương sẽ làm gì đấy điên rồ.

"Cành cạch" Cửa mở.

Đứng ở bên ngoài, Giản Khoát đang cau chặt mày.

Thấy con trai cuối cùng cũng mở cửa, lão vốn định chửi ầm lên, lại thấy khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Giản Tinh Tuế, thân hình yếu ớt như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nếu là trước kia, lão có khả năng sẽ quan tâm cùng đau lòng một chút, nhưng hiện tại chỉ nhíu mày: "Con lần này lại nháo cái gì?"

Giản Tinh Tuế nhìn người xa lạ trước mặt, trong nháy mắt ngu cả người luôn.

Đây là cha cậu, không, nói đúng ra, là cha hờ.

Trước khi An Nhiễm chưa xuất hiện, cha đối với cậu vẫn còn chút yêu thương.

Nhưng sau khi vai chính xuất hiện, mọi người giống như là đồng thời thay đổi tính tình, đều chán ghét cậu, hận không thể khiến cậu biến mất ngay lập tức.

"Sao không nói lời nào?" Giản Khoát bước vào, nói như là lời cuối: "Ta nói cho con biết về hành động điên cuồng của bản thân con hôm qua.

Cư nhiên la dám tìm đến An nhiễm gây phiền toái.

Nếu không phải ta đến sớm, đứa trẻ lương thiện như An Nhiễm nói không chừng sẽ bị con bắt nạt thành bộ dáng gì đó.

Ta giáo dưỡng con nhiều năm tới vậy, không nghĩ tới con sẽ kiêu căng ương ngạnh như thế.

Thật sự làm mọi người thất vọng vô cùng!"

Vừa nói, lão vừa quan sát biểu tình của Giản Tinh Tuế.

Phát hiện Giản Tinh Tuế vẫn ngây ngốc nhìn chính mình, lão càng nghiêm khắc: "Xem ra mày đến giờ vẫn không rõ bản thân sai ở đâu, tao liền nói rõ hơn vậy.

Mặc kệ mày dùng cách gì, hôm nay liền cút khỏi căn nhà này!"

Sau khi nói xong, Giản Khoát vốn định chờ xem lần này Giản Tinh Tuế lại dùng cách gì chơi lại, nhưng không nghĩ tới, cả phòng lại yên tĩnh.

Giản Tinh Tuế như không xác định mà nhìn lão, hỏi: "Ngày hôm qua?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!