Hạ Đông tắm rất nhanh, sau khi ra ngoài bảo Diệp Dạng vào ngay.
"Nhanh lên em, đừng để bị cảm."
Diệp Dạng gật đầu, vừa nãy trong phòng tắm ngoài bãi biển, Diệp Dạng chỉ tắm sơ thôi. Vì bị nước biển dội lên người khá nhiều, sờ vào hơi khó chịu, Diệp Dạng ngâm người trong nước ấm có xà phòng tắm hồi lâu, mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cậu tắm ra, Hạ Đông cũng đã rửa mặt xong, đang nằm trên giường xem điện thoại. Diệp Dạng quấn áo tắm ngồi quỳ trên người Hạ Đông, ôm lấy mặt mà quan sát đôi mắt của anh.
Còn đâu không ạ?
Không đau.
Hạ Đông ôm eo Diệp Dạng.
"Em hôn chút thì nó không có chuyện gì nữa."
Biết Hạ Đông chỉ đang chọc cậu cười, Diệp Dạng vẫn nghiêm túc cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mắt trái và mắt phải của Hạ Đông, hàng mi dài lướt qua môi, cậu chợt cảm thấy ngứa ngáy.
Diệp Dạng nói thầm:
Có hơi đỏ...
Hạ Đông bất đắc dĩ.
"Ngày thường anh cũng có mà."
Tơ máu trong mắt vốn là chuyện bình thường, nhưng lúc này Diệp Dạng lại vì nó mà lo lắng.
Nghe được cam đoan của Hạ Đông, nói rằng anh không hề cảm thấy khó chịu chút nào, Diệp Dạng mới yên lòng.
Chuông cửa vang lên, Hạ Đông nói:
"Anh đã gọi bữa trưa."
Diệp Dạng đè cơ thể Hạ Đông đang muốn đứng dậy, xuống khỏi người anh.
Em đi mở cửa.
Được.
Hạ Đông cố ý kéo dài giọng nói, cảm thấy vừa được nuông chiều lại vừa bất đắc dĩ.
Nói là bữa trưa nhưng thật ra là đã giờ cơm chiều, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn. Mưa thưa dần, trên mặt đất đọng lại rất nhiều vũng nước mưa.
Lúc dùng bữa, Diệp Dạng vừa ăn chợt rít lên một tiếng, hẳn là vết thương trong miệng bị nứt ra rồi.
Hạ Đông cau mày đặt đũa xuống, nâng cầm Diệp Dạng lên.
Há miệng ra.
Diệp Dạng mở miệng to thành hình chữ O, lúc này Hạ Đông mới phát hiện vết thương trong miệng cậu, vừa giận vừa đau lòng.
Từ lúc đó à?
Diệp Dạng đáp:
Dạ...
Hạ Đông sờ nhẹ lên đó, cả giận nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!