Diệp Dạng níu lấy cánh tay Hạ Đông, giống như người sắp chết đuổi chợt túm được phao cứu sinh, xem nó là điều cứu rỗi duy nhất.
Cậu khẽ cất lời:
"Tôi đi làm không phải vì trong nhà thiếu tiền mà là tôi bỏ nhà đi."
Diệp Dạng không dám ngẩng đầu lên càng không dám nhìn thẳng vẻ mặt Hạ Đông.
"Đó không phải nhà của tôi, tôi không muốn về."
"Tại sao? Họ đối xử tệ với nhóc à?"
Diệp Dạng lảng tránh không trả lời, chỉ nói:
"... Tôi ghét bọn họ, cả đời này cũng không muốn gặp lại."
"Đời này còn rất dài đừng vội kết luận."
Hạ Đông khẽ thở dài, nắm lấy cầm Diệp Dạng ép cậu ngẩng mặt lên.
"Vậy nhóc năm nay bao nhiêu tuổi?"
... Mười bảy ạ...
Quả nhiên là trẻ vị thành niên.
Hạ Đông cảm giác cả đầu đều đau lên, nói:
"Mười bảy tuổi là đang học lớp mười một đúng không? Học kỳ hai sắp bắt đầu rồi."
"Không phải ạ, tôi học lớp mười hai..."
Diệp Dạng có hơi chột dạ, trách ánh mắt của Hạ Đông.
"Tôi học sớm hơn người khác một năm."
"Lớp mười hai à... Vậy sắp thi đại học rồi, sao nhóc không đợi thi đại học xong đã. Sau đó học đại học rồi cũng không cần gặp bọn họ nữa. Lúc ấy nhóc cũng đã trưởng thành, có thể..."
"Tôi bị buộc thôi học ạ."
Diệp Dạng thấp giọng ngắt lời anh.
Hạ Đông im lặng trong thoáng chốc, sau đó cau mày hỏi lại:
Tại sao?
"Tôi... Cha tôi không cho tôi học nữa."
Diệp Dạng tuy không muốn gọi lên cái xưng hô đó nhưng vẫn phải nói:
"Cha tôi cảm thấy tôi làm nhục mặt ông ta, ông ta nói thà rằng không có đứa con như tôi..."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Đông suy đoán hẳn là có liên quan đến chuyện yêu đương của Diệp Dạng, nhưng chỉ là yêu sớm thôi mà, có cần nghiêm trọng như vậy không?
Diệp Dạng mím môi không đáp lại, cậu sao không hiểu những lời Hạ Đông nói chứ?
Lúc đầu cậu vì nghĩ như vậy nên luôn cố chịu đựng, luôn luôn tự nhủ với bản thân rằng, chờ lên đại học, chờ đủ mười tám tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!