Chương 79: Phiên ngoại: Thế giới hiện thực 1

Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi Úc Thanh Hoàn trở về thế giới hiện thực.

Tư Đình vẫn chưa xuất hiện, chiếc nhẫn trên tay trái cũng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào từ chiếc còn lại, lặng lẽ nằm yên trên ngón tay của Úc Thanh Hoàn.

Cậu từng vì tai nạn xe mà trở thành người thực vật, nằm trong bệnh viện gần nửa năm. Trong suốt nửa năm ấy, Úc Giang Nhã vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học, chỉ thỉnh thoảng mới về căn phòng trọ nhỏ của hai anh em để lấy thêm quần áo và đồ dùng cá nhân. Tính cách vốn hoạt bát và cởi mở của cô bé giờ đây đã biến thành trầm mặc, ít nói.

Số tiền mà Úc Thanh Hoàn kiếm được trong các thế giới nhỏ một phần đã được chuyển đến tay Úc Giang Nhã dưới hình thức trúng xổ số, đủ để cô bé chi trả viện phí duy trì sự sống cho cậu, đồng thời cũng vừa vặn trang trải học phí cho bản thân. Vì vậy, trong nửa năm ấy, tiền không phải là vấn đề.

Nhưng cho dù đã có tiền, cuộc sống của Úc Giang Nhã vẫn đầy đau khổ.

Ngày Úc Thanh Hoàn tỉnh lại, cô bé đã ngơ ngác rất lâu, sau đó máy móc nhấn chuông gọi y tá. Một lúc sau Úc Giang Nhã mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nước mắt trào ra như mưa bão, khóc đến mức không thể nói được lời nào. Không hề nói quá, Úc Thanh Hoàn có cảm giác tiếng khóc ấy vang vọng khắp cả tầng lầu này.

Tim cậu thắt lại vì đau lòng.

Cậu đã an ủi Úc Giang Nhã rất lâu, cũng vô cùng biết ơn vì mình còn có thể trở về. Thời gian tỉnh lại càng dài, Úc Giang Nhã dần lấy lại dáng vẻ hoạt bát vốn có, mọi thứ dường như quay trở lại trước khi cậu xảy ra tai nạn.

Bệnh viện nơi Úc Thanh Hoàn đang nằm cách trường học của Úc Giang Nhã không xa. Mỗi giờ nghỉ trưa cô bé đều mang cơm trưa đến để hai anh em cùng ăn.

Giống như lúc này.

"Anh! Em mang cơm đến rồi, anh đói chưa ạ?" Úc Giang Nhã chạy chậm đến ngồi cạnh giường, chỉnh lại chiếc bàn nhỏ gắn trên giường cho ngay ngắn rồi điều chỉnh độ nghiêng của giường, kê thêm một chiếc gối sau lưng cậu, "Anh thấy sao rồi ạ?"

"Anh đỡ nhiều rồi." Úc Thanh Hoàn nghĩ một chút, "Giờ có thể tự do uống nước."

Nghe vậy, Úc Giang Nhã cúi đầu cười khẽ. Cô bé bày từng món ăn ra bàn: canh củ từ hầm bao tử heo, rau cải xào và sườn hấp khoai môn.

Do nằm viện quá lâu, các chức năng cơ thể của Úc Thanh Hoàn vẫn đang từ từ hồi phục. Lúc đầu cậu còn chưa thể cầm chắc đũa, gắp thức ăn cũng không chính xác. Những ngày gần đây đã khá hơn nhiều, tuy động tác vẫn còn chậm, thỉnh thoảng phải dừng lại nghỉ ngơi nhưng ít nhất đã vững vàng hơn trước.

Úc Giang Nhã ngồi bên cạnh, ánh mắt lộ rõ sự yên lòng.

"Em nhìn cái gì vậy?" Úc Thanh Hoàn từ tốn gắp một miếng sườn bỏ vào chén cho cô bé, "Ăn nhanh lên, lát nữa còn tranh thủ ngủ một giấc."

"Vâng." Úc Giang Nhã nở nụ cười, nhưng bỗng chốc hốc mắt lại đỏ hoe. Cô bé cúi đầu múc một muỗng cơm to, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt cả mặt cơm trắng.

Úc Thanh Hoàn liếc nhỏ một cái, "Cơm thiếu mặn hả em? Hay để anh sang giường bên mượn ít muối cho em nhé?"

Úc Giang Nhã: "......"

Cô bé cầm muỗng vớt một miếng củ từ nhét vào miệng Úc Thanh Hoàn, "Em thấy cái miệng của anh nên lập hồ sơ ở đồn cảnh sát đi, sớm muộn gì cũng sẽ độc chết người."

Úc Thanh Hoàn nhai nhai củ từ, "Miệng em cũng chẳng tốt đẹp gì."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Sau khi ăn xong, Úc Giang Nhã ngồi bên cạnh viết bài tập một lúc. Mấy ngày gần đây đều là đợi anh trai ăn xong, cô bé mới thu dọn hộp cơm và xếp lại bàn nhỏ.

Hôm nay, Úc Thanh Hoàn quyết định tự làm. Lúc dọn hộp canh, cậu không cẩn thận làm đổ một ít ra ngoài, lại phải cầm khăn ăn từ từ lau khô. Đến khi thu dọn xong xuôi, cậu mệt đến mức ngả người xuống giường, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Úc Giang Nhã đã mất tập trung từ khi thấy anh trai bắt đầu tự thu dọn. Lúc này cô bé vội đứng dậy, cầm khăn lau trán giúp cậu, "Anh ổn chứ?"

"Vẫn ổn."

Người cùng phòng với Úc Thanh Hoàn là một cụ già, lúc này đang đi dạo dưới lầu vẫn chưa trở về. Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, gió xuân nhè nhẹ, là một buổi trưa rất dễ chịu. Trong phòng bệnh yên tĩnh nhưng không hề trống vắng.

Do nằm quá lâu, Úc Thanh Hoàn không thấy buồn ngủ. Lúc Úc Giang Nhã không ở đây, cậu chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, thỉnh thoảng xuống giường đi vài bước, buổi chiều thì tới khoa phục hồi chức năng.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, lúc trở về thế giới hiện thực, cậu có rất nhiều điều muốn nói với Úc Giang Nhã, muốn hỏi cô bé mấy tháng qua sống thế nào, có ăn ngon, ngủ ngon không, việc học có thuận lợi không. Nhưng khi thật sự gặp nhau, nhìn thấy Úc Giang Nhã òa khóc nức nở, cậu chỉ nói được một câu: "Giang Nhã, anh không sao rồi, đừng sợ."

Bao nhiêu lời chưa nói nghẹn lại nơi cổ họng, không biết khi nào mới có cơ hội thốt ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!