Không khí trong phòng đọng lại trong nháy mắt.
Lục Trạch Phong bị tay Giản Nại kéo lại, một tia lý trí loé lên trong đầu anh, là một Dạ Oanh, Giản Nại có lẽ vốn không bính tính nghiêm trọng của những lời cậu vừa thốt ra, nhưng đối với một thú nhân như anh, thì đó là lời cầu hoan với giống đực.
Hơn nữa với một Dạ Oanh trung thành, cả đời của họ chỉ biết chăm sóc cho một người bạn lữ duy nhất, rất khó đổi thành người khác.
Cậu có biết cậu đang nói gì không thế?
Cậu biết bản thân mình đang làm gì không...
Lục Trạch Phong quay đầu lại.
Khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng của Giản Nại ló ra nhìn Lục Trạch Phong, ánh mắt ướt đẫm, thở gấp, rầm rì nói: "Em khó chịu lắm, anh đừng đi mà."
Ở trong không khí đẫm mùi hoa đào, anh ngửi thấy được mùi hương thúc tình.
Có người ác ý làm thế.
Dám hạ dược với Dạ Oanh, dưới quân pháp ở đế quốc thì đây chính là phạm tội.
Hiện tại thần trí của Giản Nại không thanh tỉnh, mà Lục Trạch Phong cũng không phải là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Lục Trạch Phong mạnh mẽ áp chế ý niệm không nên có trong lòng, thấp giọng nói: "Chờ ở đây, ta sẽ gọi bác sĩ tới."
Tất cả khách mời ở vũ hội đã được sơ tán, chỗ này đã bị phong tỏa, ông chủ Tào thương tích đầy mình được khiêng xuống dưới, nhưng vẫn bị người của quân đội khống chế, kéo đi chờ bị xử phạt và thẩm phán.
Hoàng đế nhìn thấy Lục Trạch Phong đi ra, dò hỏi: "Thế nào rồi?"
Lục Trạch Phong trả lời: "Người thì không sao, mời bác sĩ chuyên cho Dạ Oanh tới khám cho cậu ấy đi."
Sắc mặt Hoàng Hậu rất khó coi, mục đích của y chính là muốn để cho ông chủ Tào làm nhục Giản Nại, có như vậy Giản Nại sẽ không thể gả cho người khác, và y cũng không còn bị uy hiếp nữa.
Nhưng không ngờ rằng...
Lục Trạch Phong sẽ nhúng tay.
Tại sao chứ?
Chẳng phải bọn họ không có quan hệ gì à, hơn nữa Giản Nại đã công khai bỏ nhà cùng người khác, người như vậy sao Lục Trạch Phong lại quan tâm tới cậu ta chứ?
Lần đầu tiên Hoàng Hậu cảm giác được mình đã tính toán sai lầm, nhưng y không hề biết vấn đề nằm ở đâu, trong lòng có một chút hoảng loạn, nhưng trên mặt không thể biểu hiện ra, chỉ có thể tỏ ra quan tâm, nói: "Nại Nại không sao chứ, sao lại gặp chuyện như thế được, không hay rồi, chắc cậu ấy sợ lắm, để ta đi gặp cậu ấy..."
Lục Trạch Phong nâng mắt nhìn y, một cái liếc mắt này khiến Hoàng Hậu cảm nhận một trận hàn ý.
"Để bác sĩ tới là được." Lục Trạch Phong nhớ tới trạng thái hiện tại của Giản Nại, khẽ nói: "Bây giờ cậu ấy không thích hợp để gặp người."
Hoàng Hậu cười mỉa, không cưỡng cầu nữa, hiện tại y càng quan tâm hơn chuyện ông chủ Tào có bán đứng mình hay không, y do dự một chút, nói: "Ông chủ Tào dám gây rối với Dạ Oanh, bệ hạ, ngài không thể buông tha cho gã, em và Giản Nại là bạn từ hồi nhỏ, ngài nhất định phải làm chủ cho bạn em với ạ."
Hoàng đế lên tiếng: "Nhất định rồi, mặc kệ gã có ra sao thì phải điều tra cho rõ."
Hoàng Hậu nghe được bốn chữ điều tra cho rõ này liền đau đầu, y muốn ông chủ Tào chết ngay, nhưng không sao cả, chuyện này tự y làm cũng được........
Bác sĩ mau chóng được đưa tới.
Vị bác sĩ vô cùng lo lắng đi vào, đầu tiên lập tức kiểm tra thân thể cho Giản Nại, trên mặt tỏ vẻ trầm trọng.
Lục Trạch Phong ở bên cạnh dò hỏi: "Thế nào?"
"Thân thể cậu ấy bị ảnh hưởng rất lớn, đối phương dùng loại mùi hương rất mạnh, đặc biệt là đã ngấm vào rất lâu rồi, khả năng... Khả năng rất khó giải, tinh thần lực của cậu ấy đã bùng nổ, cần được an ủi." Bác sĩ thở dài: "Cậu ấy có người yêu chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!