Sau khi Giản Nại nghe được Lục Trạch Phong nói, cả người cứng đờ.
Cậu nhìn bóng dáng Lục Trạch Phong rời đi, chỉ cảm thấy trái tim như đang bị co thắt kịch liệt, loại cảm giác này rất kỳ diệu, nỗi đau này giống như cái năm mà cậu và Lục Kiệt chia tay.
Nhưng mà cậu và Lục Trạch Phong vẫn chưa quen nhau cơ mà.
Hoặc là nói, tình yêu của bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã chết ngay từ trong trứng, là do tự cậu làm lấy.
Có giọng ai đó vang lên bên cạnh: "Ở chỗ này à, làm ta tìm nãy giờ."
Giản Nại nhìn qua, là quốc sư đại nhân.
Quốc sư đi tới nói: "Đêm nay là sinh nhật của Hoàng Hậu, có vũ hội diễn ra đấy, đến đó chơi không?"
Giản Nại gật đầu: "Vâng."
Thật ra cậu không có tâm trạng để chơi, toàn tâm toàn ý đều nghĩ về chuyện của Lục Trạch Phong.
Hôm nay có rất nhiều người tới vũ hội, lúc Giản Nại xuất hiện ở hội trường đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, các quý tộc đỉnh cấp và thú nhân đều sẽ bị Dạ Oanh nhỏ xinh đáng yêu tránh né, trên người Dạ Oanh có một loại hơi thở, khiến tinh thần lực của người khác được thư thả và thoải mái, đặc biệt là vẻ ngoài thuộc hàng top của Giản Nại, hơn nữa cả người còn toát lên vẻ yêu kiều như một bé hồ ly.
Không ai mà không dừng mắt trên người cậu, tựa như bị chọc dao vào lưng.
Rõ ràng là sân nhà của Hoàng Hậu, nhưng khi Giản Nại xuất hiện thì mọi sự chú ý đều đổ dồn về cậu, sợ là cả yến hội chẳng có Dạ Oanh nào ăn mặc động trời như Giản Nại, diễm lệ như một đóa hồng kiều diễm, tận tình mời gọi mọi người chiêm ngưỡng.
Có người thấp giọng bàn tán:
"Dạ Oanh nhà ai thế."
"Dưới khóe mắt có lệ chí, vẫn chưa kết hôn."
"Đẹp ghê đó."
"Chậc... muốn dắt về nhà quá."
"Mùi cậu ta chắc ngon lắm nhỉ?"
Rất nhiều người nhìn về phía Giản Nại bằng ánh mắt tham lam, chỉ có người ngồi gần ghế chủ tọa nhất lại không nhìn cậu, Giản Nại đưa mắt về phía đó, cậu thấy được Lục Trạch Phong.
Quốc sư nói với Giản Nại: "Lát nữa vũ hội mở màn, có muốn khiêu vũ cùng ta chứ?"
Giản Nại gật đầu: "Vâng, nhưng tôi có vài chuyện muốn hỏi ngài."
Quốc sư dò hỏi: "Chuyện gì?"
"Là chuyện khoang trò chơi kia." Giản Nại do dự một chút, rồi mới nói: "Ừm... tôi muốn hỏi ngài lấy khoang trò chơi đó từ đâu vậy ạ, là địa cầu phải không?"
Quốc sư không hiểu địa cầu là gì, y hỏi lại: "Ý cậu là Hành tinh Xanh à?"
Giản Nại nhanh chóng gật đầu: "Có phải là hành tinh màu xanh thuộc Thái Dương hệ không ạ!?"
Quốc sư trả lời: "Đúng vậy."
Trong lòng Giản Nại lóe lên tia hy vọng, thật ra ở địa cầu cậu cũng chẳng có gì để quyến luyến, cha mẹ cậu mất sớm, chỉ có người bạn tốt là tiếc nuối, nếu có cơ hội thì cậu thật sự rất muốn trở về báo bình an cho bạn mình.
Quốc sư nói với cậu: "Cậu muốn đi Hành tinh Xanh à?"
Giản Nại sáng mắt: "Có thể chứ?"
Quốc sư mỉm cười: "Có thể, nơi đó là thuộc địa Ám Tinh, nếu cậu muốn đi thì tôi có thể giúp cậu mua vé xe, cậu đi du lịch cũng khá tốt, mấy năm gần đây Hành tinh Xanh xây dựng kiến thiết không tệ đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!