Giản Nại được cha mẹ thả về phòng.
Tiểu Địch đi theo, nhỏ giọng: "Thiếu gia, ông bà chủ không làm gì ngài chứ ạ?"
Giản Nại thở dài: "Có thể làm gì được nữa bây giờ, cùng lắm chỉ mắng một trận."
Tiểu Địch đau lòng.
Dù gì nhóc cũng đã ở bên cạnh thiếu gia thừ hồi nhỏ, mấy năm nay dù cho thiếu gia có thế nào, thì trong mắt nhóc, cái nết cậu ấm cô chiêu đó cũng là bình thường thôi.
Nhưng là mấy năm nay, từ khi thiếu gia một hai đòi phải yêu đương với cái tên Thẩm Kiệt nên đã bị quở trách rất nhiều lần.
Giờ còn bị té nước mất trí nhớ, tính tình thay đổi hoàn toàn, nhưng hành động lại càng không thể dùng lẽ thường để lý giải, nhóc thật sự không muốn thiếu gia xảy ra chuyện gì đâu.
Tiểu Địch dò hỏi: "Thế ngài có bị phạt gì không?"
"Phạt á?" Giản Nại trở lại phòng, nằm sấp xuống: "Đâu có đâu, không chỉ không có, cha mẹ anh còn nói, trước kia lúc nào cũng ép buộc anh là cha mẹ đã sai rồi, sau này hai chúng ta đừng bắt xe nữa, trong nhà có tài xế riêng."
Tiểu Địch trố mắt, quả thực không thể tin được những gì mình đang nghe thấy.
Giản Nại cười với nhóc: "Sao đó, em nghĩ anh đang lừa em đấy à."
Tiểu Địch cuống quít xua tay: "Không phải, tất nhiên là không rồi!"
Giản Nại thở dài một hơi.
Sao mà cậu lại không biết cha mẹ đang nghĩ gì chứ.
Từ trước đến giờ, cậu đều hiểu rõ cha mẹ của mình đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng thật ra trong thâm tâm cậu, ngay từ lúc bắt đầu đã không muốn mượn lực của ai, hay là phụ thuộc cuộc đời mình vào ai đó.
Nhưng mà... Lục Trạch Phong.
Hiện tại xác suất anh ta là ân công rất là lớn.
Cậu nợ Lục Trạch Phong rất nhiều.
Cậu có rất nhiều lời xin lỗi muốn nói với anh, rất nhiều rất nhiều........
Giản Nại hỏi Tiểu Địch: "Em có biết nguyên soái đại nhân là người như thế nào không?"
Tiểu Địch bị hỏi khó, nhóc hoảng sợ trả lời: "Thiếu gia ngài hỏi làm chi đó?"
"Anh thì làm gì được?" Giản Nại nằm ở trên giường, cậu cởi bỏ áo khoác gì gì đó trên người, cả người lười biếng nằm nhoài ra, đôi chân thon dài trắng nõn tùy ý đung đưa trên giường, tư thế nhàn nhã: "Dù gì cha mẹ anh ngày nào cũng hối hả đi tìm hôn phu gì đó cho anh, nên giờ anh cũng phải tự mình đi kiếm thôi."
Tiểu Địch thầm nói, ủa không phải lúc trước ngài còn tuyên bố không chịu lấy chồng mà?
Sao mới đi ra ngoài một chuyến mà đã trở mặt rồi thiếu gia!
Tuy là thế, nhưng Tiểu Địch vẫn nói: "Về chuyện nguyên soái đại nhân, em cũng không biết nhiều lắm, chỉ nghe nói ngài ấy hiện tại là người của Long tộc, hơn nữa ngài ấy còn là con lai, mẹ của ngài ấy là vũ nữ."
Giản Nại nghe như nước đổ đầu vịt.
Nhóc đành bỏ ra nửa giờ để kể ra hết những điều nhóc biết về Lục Trạch Phong.
Từ những miêu tả về Lục Trạch Phong của Tiểu Địch, hình tượng của anh có thể nói là vô cùng nghiêm khắc, khát máu, tàn nhẫn, là một chiến thần lạnh lùng, là một cỗ máy không biết tình người.
Giản Nại nhớ lại lúc trước khi cậu mới gặp Lục Trạch Phong ở trong game.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!