Ám Tinh
Hôm nay là ngày lễ khá quan trọng trên Ám Tinh, lễ Vu Lan.
Ngày này là để gia đình đoàn tụ, cảm ơn cha mẹ.
Vào ngày đó, khắp các phố lớn ngõ nhỏ sẽ giăng đèn kết hoa, không ít những người làm việc xa quê sẽ về nhà ăn lễ.
Sáng sớm tinh mơ, phủ nguyên soái đã rất bận bịu.
Quản gia của phủ tới hỏi Lục Trạch Phong: "Đại nhân, các trưởng lão của gia tộc hôm qua có tới mời ngài về nhà lớn, ngài có muốn sửa soạn rồi qua đó một chút không?"
Lục Trạch Phong đứng ở trước gương, anh mặc quân trang nên thoạt nhìn cao lớn anh tuấn, quân trang màu đen khiến anh càng có vẻ thành thục ổn trọng, lúc anh đứng ở trong phòng thì mọi người chẳng có ai dám thở mạnh cả.
Mới vừa rửa mặt xong.
Lục Trạch Phong từ bên trong đi ra.
Người hầu vội vàng đưa khăn lông ấm áp cho anh để lau tay.
Lục Trạch Phong đưa tay lấy, thấy trên khăn lông có thêu hình trúc xanh thì nâng mắt nhìn người hầu một cái, ánh mắt thâm trầm tối đen như mực, nguy hiểm vô cùng tận, khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo.
Người hầu có hơi hoảng loạn, vội vàng cúi đầu.
Lục Trạch Phong trả lại khăn lông: "Đi xuống đi.
"
Người hầu vội vàng hành lễ rời đi.
Quản gia thấy hết cảnh này, mở miệng nói: "Đại nhân, có vấn đề gì không ạ?"
"Đám lão già kia gần đây càng ngày càng loạn.
" Lục Trạch Phong cúi đầu gắn nốt chiếc quân hiệu cuối cùng trên cổ tay áo, giọng anh quạnh quẽ, mang theo ý tứ trào phúng: "Kẻ nào cũng muốn đưa người đến cạnh ta cả.
"
Quản gia đã hiểu đại khái.
Chi thứ của Long tộc rất nhiều.
Mà những lão già đó bao gồm cả lão nguyên soái từ sớm đã không ưa gì Lục Trạch Phong ốm yếu lúc nhỏ, đơn giản là vì Lục Trạch Phong không phải là Long tộc thuần huyết, mẹ của anh xuất thân thấp hèn, chỉ là một vũ nữ xướng ca vô loài.
Đứa trẻ được sinh ra bởi người đàn bà như thế tất nhiên là sẽ bị ghét.
Rồi bẵng đi nhiều năm, năng lực của Lục Trạch Phong càng thêm xuất chúng, đám người Long tộc nhận ra được rằng họ không thể bắt chẹt anh được nữa, liền bắt đầu xuống tay từ người bên cạnh anh.
Quản gia nói: "Lão nguyên soái muốn đưa người vào, có từ chối thế nào cũng không được.
"
Lục Trạch Phong cười lạnh một tiếng.
Người hầu kia thoạt nhìn là dân lao động, nhưng đôi tay của người nọ trắng nõn, chẳng giống một người lao động quần quật quanh năm.
Đặc biệt là tư sắc trên gương mặt cũng không hề tầm thường, vừa thấy là đã biết một Dạ Oanh từ một gia đình giàu có.
Cha anh thật đúng là hao tâm tổn sức rồi, cài cắm một người vào đây, thậm chí còn hỏi han sở thích của anh rõ ràng, nhiều năm qua đã làm khó ông rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!