Chương 8: (Vô Đề)

Từng giọt nước rơi theo mái tóc ướt, thiếu niên ngồi bên cửa sổ nhíu mày lại.

Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Kiều Tịch, có vẻ như đang đánh giá những lời cô nói.

Ánh trăng đêm nay yên ả.

Kiều Tịch ôm hộp quà mỏi cả tay, cô bèn đặt hộp quà lên cửa sổ: "Đây là quà tặng anh đó, tôi ôm mỏi hết cả tay rồi, anh mở cửa cho tôi vào đi."

Lục Hoặc mím chặt môi: "Giờ muộn rồi."

Kiều Tịch nhíu mày: "Anh sợ tôi sàm sỡ anh à?"

Ngược lại, cô còn không lo lắng Lục Hoặc sẽ làm gì cô, dù sao Lục Hoặc cũng không chạy thoát khỏi tay cô được.

Lục Hoặc liếc nhìn cô: "Không phải."

Cô gái bên cửa sổ mặc chiếc váy màu xanh nhạt, xinh đẹp như tiên nữ, liếc đôi mắt long lanh nhìn anh: "Anh không muốn nhìn thấy tôi sao?"

Lục Hoặc cất giọng trầm thấp: "Không muốn."

Một giây sau, mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu anh lặng lẽ nhú ra.

Kiều Tịch trừng mắt, lần này cô không dám đưa tay mò mẫm một cách tùy tiện nữa.

Cô nhìn cái mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu anh, hỏi tiếp: "Anh không thích tôi đến tìm anh sao?"

Lục Hoặc bình thản: "Không thích."

Mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu anh lắc lư.

Kiều Tịch kìm nén nỗi khiếp sợ, lại hỏi: "Anh không muốn tôi xuất hiện à?"

Một lúc lâu sau, Lục Hoặc nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn cô xuất hiện, không muốn cô quấy rầy cuộc sống của tôi."

Mỗi khi anh nói một câu thì cái chồi nhỏ trên đỉnh đầu anh lại lắc lư một cái.

Thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng trên đầu lại có một cái chồi lá biết lắc lư, thật sự là chênh lệch hình tượng khủng khiếp, đáng yêu chết đi được.

Kiều Tịch cố nén kích động muốn thò tay nắm lấy cái mầm lá nhỏ, cô im lặng.

Hình như cứ mỗi lần Lục Hoặc nói chuyện là cái mầm lá nhỏ lại nhú ra, lại còn tồn tại suốt mười mấy giây.

Vừa nãy lúc Lục Hoặc trả lời câu hỏi của cô thì cái mầm lá mới nhú ra.

Tất cả các câu trả lời của anh đều có tính nhất quán, hoặc là anh nói thật hết, hoặc là anh nói dối hết.

Nếu như Lục Hoặc nói thật hết thì đáng ra mỗi khi anh nói chuyện mầm lá nhỏ đều sẽ nhú lên.

Kiều Tịch cực kì thông minh, vùa phân tích như vật thì dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.

Cô ôm cái hộp quà to vừa đặt lên bệ cửa sổ ra chỗ khác, tiến sát lại cửa sổ.

Dưới ánh trăng, Kiều Tịch cười như yêu tinh hút hồn người khác: "Anh ngồi xa quá, lại gần đây chút đi, có chuyện này tôi phải nói với anh."

Lục Hoặc nhìn cô, không di chuyển xe lăn.

"Anh mà không đến gần thì đêm nay tôi sẽ ăn vạ ở đây không đi đâu." Kiều Tịch bắt đầu giở thói Chí Phèo.

Lục Hoặc biết cô đang nói thật, sáng nay cô còn ngồi ngay ngoài cửa chờ anh nữa kìa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!