Chương 7: (Vô Đề)

Bên trong chuồng chó có mùi rất khó chịu, nhất là với thời tiết giữa hè như bây giờ, trời vừa nóng nực vừa oi bức.

Bé Lục Hoặc ngậm kẹo, nhỏ giọng khóc nức nở, trong đôi mắt to lấp lánh ánh nước.

Kẹo không ngọt gì cả, mà chua.

Chua quá.

Lục Vinh Diệu muốn chọc Lục Hoặc nên cố ý bỏ kẹo cầu vồng vị chua vào trong giấy gói kẹo.

Lục Hoặc vừa ngậm kẹo vừa đau lòng, nhưng vẫn không nỡ nhả ra.

Nước mắt rơi tí tách, hàng lông mi đen vểnh lên ướt nhẹp.

Bé muốn ra ngoài, sau này bé không ăn kẹo nữa.

Bình thường rất ít người đến chỗ sân sau này nên xung quanh cực kì yên tĩnh.

Bé Lục Hoặc áp sát vào khe cửa chuồng chó, đôi mắt to ngấn lệ nhìn ra ngoài, chỉ thấy được chiếc xe lăn nhỏ bị đá hỏng nằm lăn lóc cách đó không xa.

"Cứu Hoặc Hoặc với." Bé Lục Hoặc khóc nức nở, trong miệng còn ngậm viên kẹo nên giọng nói nghe càng không rõ, càng trẻ con hơn.

"Con trai đừng khóc nhè."

Một giọng nói dịu dàng dễ nghe bỗng nhiên vang lên, bé Lục Hoặc hoảng sợ ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng nõn của bé toàn là nước mắt, bé ngơ ngác nhìn khắp nơi.

Trong chuồng chó chẳng có gì cả.

Kiều Tịch cảm thấy hơi khó chịu, đạo cụ cô lấy được chỉ truyền được âm thanh, chỉ có thể giúp bé Lục Hoặc nghe thấy, nói chuyện với bé, chứ không thể nào cứu bé Lục Hoặc ra ngoài được.

Cô cứ cảm thấy như bị lừa vậy, thế này thì làm sao loại bỏ năng lượng đen của Lục Hoặc được!

"Hoặc Hoặc không sợ ma đâu." Bé Lục Hoặc nắm chặt tay, gương mặt nhỏ bé nghiêm lại, trợn to đôi mắt ướŧ áŧ.

Lúc bé Lục Hoặc còn nhỏ hơn một chút rất hay khóc nhè, người hầu chăm sóc bé thường xuyên dọa dẫm là trẻ con không nghe lời sẽ bị ma bắt mất, bé không hiểu lắm nhưng vẫn còn nhớ.

Kiều Tịch nhìn bé trai cực kì đáng thương nhưng vẫn vờ kiên cường thì không nhịn được mà bật cười.

Thật sự là đáng yêu chết đi được.

"Chị không phải ma, em đừng sợ." Kiều Tịch nhìn bé Lục Hoặc trong màn hình, cô rất muốn thò tay ra bóp gương mặt nhỏ bé mềm mại đó.

Trong đôi mắt to của bé Lục Hoặc tràn đầy sự nghi ngờ: "Thế chị là ai?"

Kiều Tịch cười cười, nói với bé: "Chị là Kiều Tịch, là thiên sức đến để giúp em."

Bé Lục Hoặc chớp chớp đôi mắt to, giọt nước mắt đọng trên hàng mi lăn xuống, cất giọng trẻ con chào: "Chào Tịch Tịch, em tên là Hoặc Hoặc."

"Gọi chị Tịch Tịch." Kiều Tịch cố ý trêu bé, cô ôm ý nghĩ xấu xa muốn nghe Lục Hoặc gọi mình là chị.

Bé Lục Hoặc cắn vỡ viên kẹo cầu vồng trong miệng, chua đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại, rồi cất giọng trẻ con hô to: "Tịch Tịch."

Nhóc này vẫn khó lừa thật.

"Em không nhìn thấy Tịch Tịch." Có người nói chuyện cùng nên bé Lục Hoặc tạm thời quên mất chuyện mình còn đang bị nhốt trong chuồng chó.

Kiều Tịch thấy bé Lục Hoặc dựa người vào tấm ván gỗ, chiếc áo thun màu trắng bẩn thỉu, tóc tai cũng lộn xộn, nhưng đôi mắt vừa khóc xong lại sáng long lanh, bé nhìn lên nóc chuồng như muốn tìm kiếm cô.

"Chị không thể xuất hiện được, nên em chỉ có thể nghe thấy tiếng chị thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!