Ngày hôm sau không cần tới lớp.
Sau khi Kiều Tịch ăn cơm trưa xong liền đi tìm Lục Hoặc.
Cô rất tò mò, lúc ấy Lục Hoặc nhỏ có phải đi xăm hình hay không? Anh muốn xăm lên người cái gì?
Trong phòng khách, Triệu Vũ Tích đang cắm hoa cùng mẹ Kiều, cô ta thấy Kiều Tịch mặc một chiếc váy tơ tằm màu vàng cam nhạt đi xuống.
Làn da Kiều Tịch trắng, mặc màu sắc nhạt như vậy khiến cả người cô có cảm giác sạch sẽ đẹp đẽ nói không nên lời, cô chậm rãi đi xuống, cả người đẹp giống như muốn sáng lên.
Mẹ Kiều ở bên cạnh thấy con gái tới, bà lập tức cười rộ lên, "Bây giờ con muốn ra ngoài à? Ngày hôm qua đi xe lửa cả ngày, sao con không ngủ trưa, nghỉ ngơi cho tốt?"
Kiều Tịch làm nũng với mẹ Kiều, "Mẹ, con không mệt.
"
Trên mặt mẹ Kiều đều là ý cười dung túng và nuông chiều, "Đêm nay về ăn cơm không?"
Kiều Tịch gật đầu, "Có về, con muốn cùng ăn cơm với cha mẹ.
" Trong khoảng thời gian cô đi ra ngoài vẽ vật thực này, cô biết cha mẹ rất nhớ mong cô.
"Được, mẹ bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn con thích, hôm nay muốn ăn cá gì?" Nghe thấy con gái nói muốn cùng bà ăn cơm, nụ cười trên mặt mẹ Kiều càng lớn hơn.
Kiều Tịch vẫn luôn thích ăn cá, đầu bếp trong nhà lại luôn thay đổi cách làm nên cô không bao giờ ăn ngán.
Kiều Tịch suy nghĩ vài giây, thuận miệng nói: "Cá kho.
"
"Được, mẹ biết rồi, con đi ra ngoài phải chú ý an toàn, thuốc đưa đi chưao?" Mỗi lần con gái ra ngoài, mẹ Kiều nhất định phải chắc chắn trên người con gái có đưa thuốc theo hay không.
Mặc dù gần đây sắc mặt của con gái rất tốt thoạt nhìn càng ngày càng khỏe mạnh, đã rất lâu chưa tái phát bệnh, nhưng vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, bà và chồng cũng chỉ có một bảo bối là Kiều Tịch như vậy, tuyệt đối không thể mất đi cô.
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, "Thuốc con để trong túi.
"
Lúc này mẹ Kiều mới yên tâm, "Đi đi, về sớm chút, mấy ngày nữa là sinh nhật bà ngoại của hai đứa, ngày mốt mẹ đưa con và Tích Tích đi về chúc thọ cho bà.
"
Trong trí nhớ của Kiều Tịch, bà ngoại luôn ru rú trong nhà, thích yên tĩnh, cô gật đầu, "Được.
"
Nhìn Kiều Tịch rời đi, Triệu Vũ Tích biết, đối phương hẳn là đi tìm Lục Hoặc.
Cô ta không vội, bây giờ cô ta đã biết, thì ra Lục Hoặc là người của Lục gia, hơn nữa vẫn luôn ở tại nơi hẻo lánh trong Lục gia, cô ta có thể tìm được anh.
Nghĩ đến lần trước cô ta xuyên về, trên người Lục Hoặc xăm tên của cô ta, trong lòng Triệu Vũ Tích nóng lên, bên ngoài anh đối xử với cô ta lạnh lùng, nhưng anh đã nhớ kỹ cô ta rồi.
Giống với đời trước, bất kể là Lục Hoặc của thời điểm nào, trong mắt anh cũng chỉ có cô ta.
Xe dừng ở cửa sau của Lục gia.
Lúc Kiều Tịch đi vào đúng lúc gặp phải Ôn Tình, cô cười chào hỏi với đối phương: "Chị Tình.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!