Chương 44: (Vô Đề)

Nhìn lá mầm non đáng yêu đang không ngừng đong đưa trái phải, Kiều Tịch sắp cười bổ ngã vào trong lòng ngực Lục Hoặc.

Ánh lửa đỏ rực từ nơi xa chiếu lại, con ngươi đen nhánh của cô sáng rực, Kiều Tịch lặng lẽ hỏi anh: "Lục Hoặc, eo em mềm không?"

Cô gái quá mức thẳng thắn, không chút ngượng ngùng nào cả.

Cô vừa nói xong, Lục Hoặc chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng lên.

Dưới bàn tay anh là làn da trắng nõn bóng loáng, giống như miếng ngọc tốt.

Trước kia Kiều Tịch có học nhảy, cơ thể rất mềm dẻo, vòng eo tinh tế kia của cô sao có thể không mềm?

Lục Hoặc muốn thu tay lại, nhưng anh chú ý tới những ánh mắt ở bên cạnh đang nhìn về hướng này, ánh mắt anh tối lại, cánh tay bao quanh lên, hoàn toàn che lại vòng eo trắng nõn mảnh khảnh kia.

Không có được câu trả lời, Kiều Tịch lại hỏi một lần nữa: "Mau trả lời em, mềm hay không?"

Nào có ai hỏi người ta như vậy? Nhưng mà da mặt của cô gái dày lắm, bắt anh phải trả lời.

Dưới bàn tay anh là vùng da mềm mại tinh tế, Lục Hoặc căn bản không dám dùng sức nắm chặt, trong sự ồn ào, cánh tay anh căng cứng như sắt.

Nếu không phải khoảng cách của hai người cực gần, Kiều Tịch gần như không nghe rõ, thiếu niên thấp thấp lên tiếng: "Ừ."

Có được câu trả lời mình muốn, Kiều Tịch không trêu chọc anh nữa.

Cô điều chỉnh dáng ngồi, muốn ngồi trên người Lục Hoặc thoải mái một chút, trong lúc lơ đãng, cô thấy được cậu con trai cao lớn đang ngơ ngác đứng bên cạnh.

"Giang Cảnh Trình?" Kiều Tịch có chút kinh ngạc, "Anh đứng ở đây từ khi nào?"

Cô cười với đối phương, không hề có cảm giác xấu hổ khi bị người ta bắt gặp cô đang ngồi trên đùi Lục Hoặc.

Trên gương mặt tuấn tú của Giang Cảnh Trình làm gì có chút ý cười, từ khi nhìn thấy Kiều Tịch chạy về phía Lục Hoặc, đến khi cô ngồi trên đùi Lục Hoặc oán giận làm nũng, trong mắt cô vẫn luôn chỉ nhìn thấy Lục Hoặc.

Cho tới bây giờ, cô mới phát hiện sự tồn tại của cậu ấy.

Cô sẽ cười với Lục Hoặc, sẽ ghé sát trong lòng ngực Lục Hoặc, còn sẽ làm nũng với Lục Hoặc, đây là Kiều Tịch mà cậu ấy chưa từng thấy.

Giang Cảnh Trình thừa nhận cậu ấy rất đố kỵ, tự tin trong lòng giảm xuống, cậu ấy có cảm giác hoảng loạn vô hình.

Đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô gái, cổ họng cậu ấy khô rát, miệng chua xót, "Tớ tới đây một lúc rồi."

Trong mắt cô chỉ nhìn thấy Lục Hoặc.

"À." Kiều Tịch thuận miệng hỏi: "Cậu không qua đó chơi?"

Đầu óc Giang Cảnh Trình ngơ ngẩn, ánh mắt ảm đạm, "Đợi lát nữa sẽ qua đó."

Nhìn Kiều Tịch ngồi trên đùi Lục Hoặc, giọng nói của cậu ấy cũng trở nên khô cằn, "Lúc nãy cậu nhảy rất đẹp."

Kiều Tịch tùy ý đáp lại, cô quay đầu, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc, cô cười khanh khách hỏi anh, "Lúc nãy em nhảy đẹp không?"

Lúc nãy nhiều người, cũng không biết Lục Hoặc có nhìn thấy cô nhảy hay không.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn cô, "Không nhìn thấy."

Lá mầm non lại hiện ra.

Lục Hoặc nhìn thấy Kiều Tịch nhảy, cho dù cô chỉ tùy ý đung đưa, cùng mọi người xoay vòng tròn, cô vẫn luôn lóa mắt nhất, đẹp nhất.

Anh còn thấy, những cậu con trai xung quanh muốn nhân cơ hội tiếp cận cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!