Lúc ngủ thời chút, Kiều Tịch ngoan ngoãn, đêm nay không chơi xấu trêu chọc Lục Hoặc.
Ban ngày cô đã hôn Lục Hoặc, sờ đuôi cá, còn vẽ cơ thể anh, ban đêm không làm loạn nổi nữa.
Ngày hôm sau, sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa hoàn toàn sáng, xám xịt, có chút sương mù.
Lục Hoặc đã tỉnh.
Trong lòng ngực anh, Kiều Tịch ngủ rất say, đầu cô dựa vào trong ngực anh, tay đặt trên eo anh, hiển nhiên là rất tín nhiệm anh.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc sâu thẳm, anh duỗi tay nhéo mặt của cô gái, có phải cô thật sự cho rằng, anh không thể cũng không dám làm gì cô không?
Lúc Lục Hoặc dậy, anh thay áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên dưới vẫn là quần dài màu đen, anh bỏ áo vào quần, chỉnh sửa quần áo cho thẳng tăp, cả người trong sạch thoải mái.
Lục Hoặc di chuyển xe lăn đi ra ngoài làm bữa sáng cho cô gái đang ngủ say.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu rọi căn phòng.
Trên giường, Kiều Tịch đã tỉnh.
Cô phát hiện Lục Hoặc đã không ở trong phòng, vị trí bên cạnh cũng không còn độ ấm của anh, hiển nhiên anh đã dậy được một lúc rồi.
Nghĩ đến hôm nay phải đi ra ngoài cùng Lục Hoặc, cô cố ý mặc bộ quần áo mà Lục Hoặc thêu chú cà vàng cho cô.
Cô còn cố ý lấy dải lụa màu tím nhạt dùng để che mắt Lục Hoặc ngày hôm qua, buộc một nơ con bướm trên tóc.
Lúc ra khỏi phòng, Kiều Tịch đúng lúc thấy bà Lý bưng bữa sáng từ phòng bếp ra.
"Bà Lý, buổi sáng tốt lành.
" Kiều Tịch tươi cười ngọt ngào chào hỏi với bà cụ.
Cô lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết lại non mềm, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại xinh đẹp, Bà Lý rất thích cô.
Bà cụ cười hiền lành, "Chào cháu.
" Bà nhìn chân Kiều Tịch, "Hôm nay có thể đi lại rồi à? Còn đau hay không?"
"Đã không đau lắm nữa.
" Kiều Tịch di chuyển mũi chân một cái cho bà Lý xem, "Không nghiêm trọng lắm.
"
"Vậy là tốt rồi, nhưng vẫn phải chú ý.
" Bà Lý dặn dò.
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, Phương Đường cầm theo giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh từ trong phòng đi ra, "Tiểu Tịch, chào buổi sáng.
"
"Đường Đường, chào buổi sáng.
" Kiều Tịch hỏi cô ấy: "Hôm nay còn phải lên núi à?"
Phương Đường nói với Kiều Tịch, "Hôm nay phải đến chỗ phế tích sau núi vẽ vật thực, nghe nói hôm nay là lần tập hợp cuối cùng, thời gian còn lại thì không cần tập hợp mỗi ngày nữa, mọi người tự do hành động, tự đi tìm cảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!