Chương 37: (Vô Đề)

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng cười của cô gái, phảng phất đang cười nhạo anh không biết cố gắng.

Cô gái trong lòng anh xấu xa lắm, muốn nhìn trò cười của anh, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hỏi anh: "Lục Hoặc, có phải anh muốn hôn em hay không?"

Lục Hoặc nhắm hai mắt, anh căn bản không muốn trả lời câu hỏi của cô.

Tay Kiều Tịch tùy ý sờ loạn trên cái đuôi của anh, "Anh chắc chắn không chỉ muốn hôn em.

"

Cô cười run lên trong lòng ngực anh, "Anh nói xem, lúc nãy anh đang nghĩ cái gì?"

Trong đêm tối, mặt Lục Hoặc nóng lên, môi mỏng mím chặt, anh sao có thể nói với cô suy nghĩ không thuần khiết của anh.

Thiếu niên vốn dễ dàng xúc động, bình thường Lục Hoặc dù bình tĩnh lạnh lùng đi chăng nữa thì cũng là con trai bình thường.

Anh chỉ là hai chân không thể đi, người mình thích nằm trong ngực anh động đậy lung tung, anh lại không phải người không có cảm giác, sao có thể chịu được?

"Tịch Tịch, đừng lộn xộn.

" Lục Hoặc đè nặng giọng nói, duỗi tay cầm lấy bàn tay đang làm loạn của cô gái.

Kiều Tịch cười cong mắt, tay cô bị nắm lấy, cô cũng không giãy giụa, đầu cô hướng về phía Lục Hoặc, môi nhẹ nhàng rơi xuống trên cằm anh.

"Anh cầm tay em cũng vô dụng nha.

" Tiếng cười nhẹ nhàng của cô gái mang theo ý xấu.

Giây tiếp theo, cả người Lục Hoặc căng thẳng, giọng nói gần như sắp mất khống chế, "Tịch Tịch.

"

Cô gái thế mà dùng chân nhẹ nhàng cọ xát vào cái đuôi của anh!

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, trong bóng tối, bàn chân nhỏ quá trắng của Kiều Tịch lén lút dịch về phía Lục Hoặc.

Mu bàn chân của cô rất trắng, mũi chân phiếm màu hồng nhạt, tinh xảo lại xinh đẹp, ngón chân đáng yêu hơi cong, cố ý cọ qua cái đuôi màu vàng của thiếu niên.

Vừa tê vừa dại.

Bàn tay nắm lấy Kiều Tịch của Lục Hoặc nắm chặt, giọng nói trầm thấp của anh rất rõ ràng trong đêm đen, "Tịch Tịch.

"

Giọng nói của anh khàn đến rối tinh rối mù.

Mũi chân Kiều Tịch di chuyển từng chút một, cọ qua chiếc đuôi cá trơn trơn của anh, trên khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của cô đều là ý cười, "Em ở đây nè.

"

Cô gái quả thực rất trêu chọc người ta.

Cô cố ý trêu đùa anh, muốn xem dáng vẻ mất khống chế của anh.

Ngay khi mũi chân của cô sắp đi xuống phần cuối cùng của đuôi cá, Lục Hoặc hung hăng nhắm mắt lại, anh cắn răng, trong sự kinh ngạc của Kiều Tịch, tay anh chống xuống giường, đột nhiên dùng sức xoay người đè lên.

Con thỏ bị ép quá cũng sẽ cắn người.

Nửa người trên của Lục Hoặc đè trên người Kiều Tịch, noi theo ánh trăng, con ngươi đen nhánh của anh đầy u ám, anh gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!