Chương 32: (Vô Đề)

Triệu Vũ Tích nghĩ rằng hôm nay là một ngày xui xẻo, nhiệm vụ thất bại lại còn bị phạt không nói được, nhưng cô ta không ngờ mình lại có thể gặp Lục Hoặc ở đây.

Sau khi trùng sinh, cô ta đã đi tìm Lục Hoặc rất lâu rồi nhưng vẫn không có manh mối gì cả.

Cô ta đã sắp bỏ qua ý định tìm Lục Hoặc, chuẩn bị đi tìm Hoắc Vũ, nhưng rồi hôm nay lại gặp được Lục Hoặc ở đây như một kì tích.

Rõ ràng ông trời cũng muốn kiếp này cô ta và Lục Hoặc ở bên nhau, để cô ta bù đắp cho người thiếu niên nặng tình với cô ta thật tốt, chứ không phải cứ dây dưa qua lại với Hoắc Vũ mãi.

Triệu Vũ Tích kích động, hai mắt đỏ ửng nhìn Lục Hoặc.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, lạnh lùng cao ngạo, nhưng mặt mày vẫn còn vương nét ngây ngô, đang nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Triệu Vũ Tích nhìn nhìn, không nhịn được đỏ mặt.

Kiếp trước cô ta cũng biết Lục Hoặc đẹp, nhưng lúc đó trong mắt trong tim cô ta chỉ có Hoắc Vũ, với lại cô ta lấn cấn việc Lục Hoặc ngồi xe lăn, chân không đi lại như người bình thường được nên mới không quan tâm lắm đến anh.

Mãi đến sau này khi Lục Hoặc chết, cô ta mới bắt đầu cảm thấy áy náy, nghĩ nếu có kiếp sau nhất định sẽ bù đắp cho Lục Hoặc thật tốt, sẽ ở bên anh.

Bây giờ cô ta đã sống lại, cũng đã tìm được anh.

Triệu Vũ Tích cố gắng kìm chế kích động, hít thở thật sâu, muốn nói với anh một hai câu gì đó, nhưng giọng nói của cô ta tắc chặt trong cổ họng không thể thoát ra được.

Cô ta vừa bức bối vừa ảo não, sao lại phạt cô ta không nói chuyện được một tháng cơ chứ!

Lục Hoặc giật lại mũ trong tay người đứng đối diện, lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi quay mặt đi.

Sự lạnh lùng của anh khiến Triệu Vũ Tích chợt tỉnh lại.

Cô ta nghĩ đến kiếp trước, sau khi Lục Hoặc vùng lên cô ta mới vô tình quen anh, được anh giúp đỡ.

Có lẽ bây giờ Lục Hoặc còn chưa biết cô ta.

Triệu Vũ Tích cảm thấy hơi mất mát.

Nhưng không sao, giờ cô ta có thể ở bên bầu bạn với anh sớm hơn cũng tốt mà.

Cô ta hít thở sâu mấy hơi để thả lỏng, mỉm cười nhìn anh định tự giới thiệu bản thân, rồi lại nhớ đến việc mình không nói được, định rút điện thoại ra gõ chữ cho Lục Hoặc xem.

Nhưng điện thoại của Triệu Vũ Tích để ở bàn ăn, cô ta nhìn nhìn Lục Hoặc rồi chạy đi lấy điện thoại.

Lục Hoặc vốn không quan tâm đến những hành vi quái dị của cô ta, chỉ im lặng ngồi chờ Kiều Tịch.

Chẳng bao lâu sau Kiều Tịch đã về, cô quay lại cạnh Lục Hoặc, hỏi nhân viên phục vụ: "Đã sắp xếp bàn xong chưa?"

"Dạ đã xong rồi ạ, xin mời quý khách đi lối này." Phục vụ đi trước dẫn đường.

Kiều Tịch đẩy xe cho Lục Hoặc: "Chúng ta đi thôi, vẽ tranh suốt cả một ngày làm bay mất bao nhiêu là tế bào não của em, em đói chết đi được."

Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc có hơi chua chua: "Sao lúc em xem cá em không thấy đói?"

"Bởi vì cá vàng đáng yêu."

Lục Hoặc mím môi.

Ngay sau đó, hơi thở ấm áp phả vào tai anh: "Nhưng mà cá vàng không đáng yêu bằng anh."

Khóe môi đang mím chặt của Lục Hoặc hơi buông ra, dần dần nhếch lên.

Kiều Tịch nhận ra, lập tức đế thêm: "Anh đáng yêu nhất là lúc lộ đuôi cá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!