Pháo hoa đã tàn, xung quanh tối lờ mờ và yên tĩnh trở lại.
Kiều Tịch nhìn bóng tối xung quanh, hỏi Bạo Phú: "Lần này tiêu diệt được bao nhiêu năng lượng đen?"
Giọng nói của Bạo Phú xen chút hưng phấn: "Chủ nhân, lần này tiêu diệt được 10%." Hiện giờ trên người Lục Hoặc còn 59% năng lượng đen.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, Kiều Tịch hỏi: "Lục Hoặc bé quay lại căn phòng nhỏ trong quá khứ rồi sao?"
Bạo Phú: "Chủ nhân, Lục Hoặc quay về rồi."
Kiều Tịch ừ khẽ.
Bóng đêm đen đặc, trăng nấp sau mây, chỉ để lộ cái đuôi cong cong.
Bỗng có tiếng gõ vang lên bên ngoài cửa sổ, tiếng động không lớn nhưng lại nghe rất rõ trong đêm.
Lục Hoặc mới từ phòng sách đi ra, tay còn đang bế Tức Hỏa, nghe thấy tiếng gõ cửa sổ thì di chuyển xe lăn đến gần.
Anh đẩy cửa sổ ra, bên ngoài trống không, không có một bóng người.
Anh yên lặng chờ đợi.
Hơn chục giây sau, cuối cùng cô gái cũng hết kiên nhẫn, cô đứng vụt dậy từ chỗ dưới cửa sổ, đối mặt với đôi mắt đen tĩnh lặng của Lục Hoặc.
"Sao không thấy anh ngạc nhiên chút nào vậy?" Kiều Tịch nhìn thiếu niên mặc áo ngủ màu lam ngồi bên khung cửa.
Gương mặt thanh tú mang theo vài phần lạnh lùng, khác hoàn toàn dáng vẻ nũng nịu đáng yêu lúc còn bé.
Bé Lục Hoặc lớn rồi.
Lớn lên khỏe mạnh, trở thành thiếu niên đẹp như bây giờ.
Kiều Tịch mở to mắt nhìn anh, trái tim cảm thấy chua xót.
Đôi mắt đen láy của Lục Hoặc nhìn cô, cười khẽ: "Trừ cô ra, không có ai đến đây hết."
Rõ ràng anh nói thật, cô cũng nên cảm thấy vui vì trong thế giới của Lục Hoặc chỉ có một mình cô, anh chỉ có thể ở bên cô.
Nhưng Kiều Tịch lại không vui, cô không mong thế giới của Lục Hoặc cô độc như thế, cô muốn anh được sống vui vẻ tùy ý, bên cạnh có bạn bè.
Anh không cần hoàn hảo, không cần tỏa sáng, chỉ cần ngày nào cũng vui vẻ là được rồi.
Kiều Tịch đến gần bệ cửa sổ, hai người sát lại gần nhau: "Anh đang làm gì?"
"Đọc sách." Tức Hỏa nằm trong tay Lục Hoặc giãy giãy muốn nhào vào người Kiều Tịch nhưng bị hai tay anh giữ chặt lại, cục lông mềm mại không thể nhúc nhích được.
Anh nhìn cô gái ngoài cửa sổ: "Sao muộn thế này rồi mà lại tới tìm tôi?"
"Nhớ anh, muốn đến thăm anh." Kiều Tịch nói thẳng, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lục Hoặc, dường như cô thật sự chỉ muốn đến nhìn anh một chút vậy.
Lục Hoặc siết chặt tay, Tức Hỏa nằm trong tay anh lại giãy mạnh hơn.
Sắp chết, nó sắp bị b. óp chết rồi!
"Lục Hoặc, anh lui ra đây một chút." Kiều Tịch nói.
Lục Hoặc di chuyển xe lăn, nhích tới gần cô.
Ngay sau đó, cô gái nhỏ xấu xa khom lưng vươn người qua bệ cửa sổ, thò tay vò rối tóc anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!