Kiều Tịch đứng trước màn hình lên tiếng trả lời, nhưng bé Lục Hoặc không nghe được.
"Tịch Tịch, Tịch Tịch." Bé Lục Hoặc chớp chớp đôi mắt to, nhẹ nhàng cẩn thận gọi tên Kiều Tịch.
Kiều Tịch viết lên giấy: Chị ở đây.
Trong lúc học, bé Lục Hoặc nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, được một lúc lại không nhịn được mà gọi thầm: "Tịch Tịch."
Trên tờ giấy trắng lại xuất hiện thêm một dòng chữ: Ừ, chị ở đây.
Sự đau lòng khi bị bạn học cười chê ban nãy đã biến mất, nỗi đau bị sỉ nhục và bắt nạt cũng quên đi, bây giờ bé Lục Hoặc rất vui như vừa khám phá ra một món bảo bối quý hiếm, món bảo bối chỉ thuộc về một mình bé mà thôi.
Lúc tan học, mỗi bạn nhỏ đều vui vẻ đeo cặp sách về nhà.
Bé Lục Hoặc rút cặp sách ra khỏi ngăn bàn, chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Bé có vẻ hơi thấp thỏm: "Tịch Tịch không thích Hoặc Hoặc sao?"
Để cho dễ trao đổi thì bé Lục Hoặc cầm một cuốn sổ nhỏ và một cây bút trên tay.
Kiều Tịch cầm bút, viết lên sổ tay: Không đâu.
Bé Lục Hoặc đặt cặp sách lên chân, ngượng ngùng che chân lại, rụt rè cẩn thận nói với Kiều Tịch: "Tịch Tịch, hai chân Hoặc Hoặc không thể đi lại được."
Bé không giống những người khác, có khi nào Tịch Tịch cũng sẽ không thích bé không?
Kiều Tịch thò tay ra sờ sờ đầu bé, cô viết lên giấy: Dù có ra sao thì chị vẫn thích bé Lục Hoặc nhất.
Bé Lục Hoặc ngồi trên xe lăn đọc đi đọc lại dòng chữ hết sức nghiêm túc, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngượng đỏ cả lên.
Trong đôi mắt to chớp lên toàn niềm vui, bé nhỏ giọng nói: "Hoặc Hoặc cũng thích Tịch Tịch nhất."
Trong sân trường, bé Lục Hoặc vừa di chuyển xe lăn vừa nói chuyện với Kiều Tịch, mong ngóng Kiều Tịch viết chữ lên cuốn sổ nhỏ.
Trước mặt có hai nhóc học sinh đang chậm rãi đến gần.
"Mai là sinh nhật tớ, mẹ tớ chuẩn bị cho tớ một cái bánh ngọt, còn có cả quà sinh nhật nữa." Một cậu nhóc đắc ý khoe khoang với bạn học đi bên cạnh.
Bạn nhỏ còn lại hỏi: "Cậu mời tớ đến nhà cậu ăn bánh ngọt à?"
Cậu nhóc gật đầu: "Mai không phải đi học, cậu tới nhà tớ đi, mẹ tớ còn chuẩn bị cả nhiều đồ ăn vặt khác nữa cơ..."
Xe lăn nhỏ chậm rãi đi theo sau, đương nhiên là bé Lục Hoặc cũng nghe rõ cuộc nói chuyện của hai bạn nhỏ.
Kiều Tịch thấy trên gương mặt nhỏ nhắn của bé có đôi chút cô đơn.
Cô viết lên sổ tay: Sinh nhật Hoặc Hoặc là hôm nào?
Bé Lục Hoặc nhìn dòng chữ trên giấy, cúi đầu ngượng ngập, tự ti nói nhỏ: "Ngày mai."
Mai cũng là sinh nhật của bé.
Vốn dĩ bé không biết sinh nhật là gì, nhưng mỗi lần sinh nhật Lục Vinh Diệu đều có bánh ngọt để ăn, còn có thể nhận được rất nhiều quà tặng, có thật là nhiều bạn nhỏ chơi cùng với nó.
Bé đi hỏi dì chăm sóc cho bé mới biết được mỗi người đều có ngày sinh nhật, cứ một năm một lần, bố mẹ sẽ tổ chức chúc mừng ngày các bạn nhỏ ra đời.
Sau đó bé đi hỏi chú quản gia thì được biết ngày sinh nhật của mình.
Đến ngày hôm đó, bé tìm một bộ quần áo sạch sẽ nhất rồi mặc vào, ngồi trong phòng chờ mọi người chúc mừng sinh nhật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!