Đầu ngón tay anh chạm vào làn da vô cùng mềm mại của cô, Lục Hoặc chỉ bóp nhẹ một cái rồi rút tay lại.
Anh hỏi Kiều Tịch: "Cô đang định làm gì vậy?"
Kiều Tịch trợn mắt lườm anh: "Làm việc tốt!"
Hôm nay Lục Hoặc vẫn mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng sạch sẽ như cũ, gương mặt thiếu niên còn vương nét ngây ngô, mí mắt nông, đuôi mắt vểnh lên, có lẽ do không muốn cười nên đôi môi mỏng hơi mím lại, cảm giác rất lạnh lùng.
Anh im lặng không nói gì, trông cực kì tuấn tú.
Không thể không nhận xét một chút, gương mặt của Lục Hoặc đúng gu của Kiều Tịch.
Anh nở nụ cười nhẹ, khiến trái tim nhỏ của Kiều Tịch thót lên: "Làm việc tốt gì cơ?"
Kiều Tịch bị sắc đẹp làm mờ mắt, đã thế bé Hoặc Hoặc đáng thương lại còn là tuyệt sắc nữa chứ.
Kiều Tịch nói cho anh biết: "Lúc ăn cơm, chị Tinh bắt gặp chồng mình đi với người phụ nữ khác, vừa rồi chồng chị ấy ôm người phụ nữ đó vào đây mua bánh ngọt."
"Coi như tôi gián tiếp giúp chị Tinh phát hiện ra chồng chị ấy ra ngoài..." Nếu chờ đến khi nhà bị chồng bán mất, tiền bị chồng mang ra ngoài nuôi gái, khi ấy Ôn Tinh còn thê thảm hơn nhiều.
Kế hoạch của Triệu Vũ Tích là khiến cho Ôn Tinh mất tất cả, từ đó cướp đi năng lượng xanh.
"Sao cô biết những chuyện này?"
Kiều Tịch nói dối không hề chột dạ: "Tôi cho người đi điều tra đó.
Tôi muốn bảo đảm người chăm sóc cho anh không có vấn đề gì, tiện thể điều tra được mấy chuyện này."
Lục Hoặc nhìn sâu vào mắt cô, cười giễu cợt: "Xen vào việc người khác."
Kiều Tịch phải siết chặt tay, cố gắng lắm mới nhịn được cái suy nghĩ muốn thò tay bóp lá mầm của anh một cái.
Trong cửa, Ôn Tinh xếp hàng sau rất nhiều người.
Phương Chí Hải nắm tay bạn gái, xếp hàng trước cô ấy.
Hai người đó nắm tay, dính sát vào nhau, trông vô cùng thân mật.
"Loại bánh nào ngon vậy?" Bạn gái nũng nịu.
Phương Chí Hải đẩy kính: "Bánh hoa hồng ở đây là ngon nhất."
Bạn gái tò mò: "Sao anh biết thế?"
"Hồi trước anh hay đến đây mua bánh mà, sao không biết chứ?"
Bạn gái liếc anh ta: "Đàn ông như anh mà cũng thích ăn ngọt à?" Cô ta chợt nghĩ đến điều gì đó: "Hay là cái người đó nhà anh thích ăn?"
"Ghen à?" Phương Chí Hải dùng ngón tay ấn nhẹ lên mũi bạn gái, trong ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều: "Bây giờ cô ấy không thích ăn nữa rồi."
Bạn gái bĩu môi: "Dù cô ta có thích hay không thì sau này anh cũng chỉ được phép mua cho em ăn thôi."
Phương Chí Hải đang định gật đầu, lúc hơi nghiêng đầu lại thì thoáng đối diện với người phụ nữ đứng xếp hàng sau, anh ta giật mình bỏ tay bạn gái ra trong vô thức.
"Tinh Tinh..." Giọng nói của Phương Chí Hải tắc trong cổ họng.
Bạn gái nghi ngờ, nhìn theo ánh mắt Phương Chí Hải, cô ta thấy người phụ nữ đứng đối diện thì lập tức hiểu ngay.
Cô ta nở một nụ cười khinh thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!