Kiều Tịch đã bao giờ nghe thấy Lục Hoặc nói như vậy?
Đúng là điên rồi!
Kiều Tịch ngửi thấy mùi hương của anh, bị anh câu dẫn mà tim đập loạn xạ, gần như mất trí.
Cô phát hiện, cái đuôi của Lục Hoặc ra rồi.
Ánh đèn vàng ấm áp rơi xuống đuôi vàng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Lục Hoặc nằm nghiêng, cổ áo thấp uốn éo, xương quai xanh lộ ra càng thêm nổi bật.
Anh rũ mi xuống, mí mắt mỏng khẽ run lên, vành tai ẩn dưới mái tóc đen phiếm hồng, giữa đôi mày lạnh lùng có cảm giác tinh tế mỏng manh, đây là cá vàng nhỏ gì chứ, là yêu nghiệt quyến rũ thì đúng hơn.
Kiều Tịch vốn dĩ không có sức chống cự với Lục Hoặc, bây giờ cái đuôi của anh lộ ra, ngửi được mùi hương thơm nồng, mắt cô nhìn về phía anh càng phát sáng, luyến tiếc không muốn rời đi.
Cô tới gần anh, bàn tay đặt xuống cái đuôi vàng bóng mượt, trực tiếp sờ soạng, "Lục Hoặc, cái đuôi của anh được nuôi dưỡng thật tốt.
" Cái đuôi chưa từng bị năng lượng đen ăn mòn thật xinh đẹp, chói mắt.
Ánh mắt cô không hề che giấu sự thích thú với đuôi của anh.
Trái tim trong lồ. ng ngực Lục Hoặc bị bàn tay nhỏ bé nắm giữ, không chịu khống chế mà đập điên cuồng.
Anh cho rằng cả đời này sẽ cất giấu cẩn thận bí mật về cái đuôi.
Ai mà ngờ lại có người thích cái đuôi của anh đến vậy.
Cô bao dung cho khuyết điểm của anh, thích khuyết điểm của anh đến vậy.
Lục Hoặc cười khẽ thành tiếng, là anh may mắn gặp được người như vậy.
Bàn tay Kiều Tịch trượt xuống đuôi Lục Hoặc, dừng ở chỗ vây yếu ớt trong suốt như miếng gạc trắng, cô không dùng sức, chỉ chạm nhẹ thôi cũng đủ để khiến thiếu niên vừa rồi còn cười khẽ thay đổi sắc mặt.
Gương mặt tuấn tú đỏ bừng, anh vô thức kéo tấm chăn bên cạnh, "Tịch Tịch.
"
"Sao nào, là anh chủ động để em chơi, không được đổi ý.
" Kiều Tịch nuốt nước bọt, cô cảm thấy trong không khí tràn ngập mùi hương của Lục Hoặc, cô thèm đến mức muốn cắn một miếng.
"
Lục Hoặc nhìn về phía cô, ánh mắt thâm trầm, "Không đổi ý.
" Ánh mắt dời xuống tay cô, bàn tay mềm mại nắm lấy đuôi anh không muốn buông ra, anh hỏi cô, "Thích nó như vậy sao?"
Kiều Tịch gật đầu, còn ở dưới ánh mắt anh, cúi đầu xuống hôn một cái.
Mùi hương thơm nồng, Kiều Tịch không khống chế được mà lộ ra tai mèo.
Lúc này, đúng là mèo con xấu xa chơi đùa cá vàng nhỏ.
Khi cái đuôi Kiều Tịch lộ ra, cô học như bức tranh của mình, cái đuôi trắng như tuyết xấu xa quấn lấy đuôi cá vàng của Lục Hoặc.
Thiếu niên chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, anh đứng dậy, trực tiếp kéo người vào ngực.
Cái đuôi của cô vẫn còn quấn lấy anh không thả, đôi mắt tràn đầy ý cười, Lục Hoặc hít sâu một hơi, ổn định lại trái tim không biết cố gắng, "Tịch Tịch, thả ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!