Chiếc xe lăn nhỏ buộc bóng bay hình cá vàng đáng yêu, cá vàng lắc lư lắc lư trên không trung.
Bé Lục Hoặc ngẩng đầu nhìn nó, trong đôi mắt to tràn ngập sự vui vẻ.
Kiều Tịch thấy bé quay xe lăn, mang bóng bay cá vàng tiếp tục lên đường.
Bây giờ đã quá giờ cơm trưa, cậu nhóc đi qua một cửa hàng gà rán nhỏ, ngửi thấy mùi thơm bay từ trong cửa hàng ra.
Bé ngừng lại, dùng ánh mắt mong chờ nhìn khách khứa trong cửa hàng ăn gà rán qua lớp kính thủy tinh.
Bé kéo kéo bóng bay cá vàng buộc trên tay vịn xe lăn, cái miệng nhỏ mấp máy, tự nói với mình bằng giọng nói còn vương mùi sữa: "Hoặc Hoặc không đói bụng."
Ngay lập tức trên đầu bé lặng lẽ nhú lên mầm lá nhỏ xanh xanh.
Kiều Tịch vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy buồn cười.
Trên đỉnh đầu Bé Lục Hoặc búng ra sữa có một mầm lá nhỏ nhỏ, đáng yêu chết đi được.
Bé nhìn gà rán trong cửa hàng rồi quay đi, lại liếc nhìn lại, không nhịn được nuốt nước miếng.
"Hoặc Hoặc không đói bụng."
Mầm lá nhỏ lắc lư một cái.
Cậu bé ngồi trên xe lăn buộc quả bóng bay hình cá vàng, nhìn sao cũng thấy thật đáng thương.
"Đây là con cái nhà ai thế?"
Bên cạnh cửa hàng gà rán có một bà cụ bày quán bán hàng, thấy bé Lục Hoặc đang ngơ ngác nhìn gà rán thì vẫy tay gọi bé: "Bé con, đến đây."
Bé Lục Hoặc chớp chớp đôi mắt to, chậm rãi di chuyển xe lăn đến gần.
Bà cụ nhìn rất hiền lành, bà ấy cầm một phần tiểu lung bao vừa hấp xong để lên mặt bàn: "Có phải cháu đang đói không? Ăn đi."
"Cháu không đói." Bé Lục Hoặc lắc đầu, mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo.
Bà cụ hiền lành sờ sờ đầu bé: "Ăn đi, thiếu thì bảo bà, bà mang cho thêm một ít."
Cái bụng nhỏ của bé kêu ùng ục, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, bé lễ phép nói: "Cháu cảm ơn bà ạ."
Tiểu lung bao tỏa hơi nóng hừng hực, mùi thơm hấp dẫn, lớp vỏ sáng bóng hơi dai dai, bọc lấy phần súp thơm nồng.
Bé Lục Hoặc rất đói bụng, bèn cầm lấy một cái tiểu lung bao thổi thổi, chậm rãi cho vào miệng.
Nước súp ngon ngọt nổ tung trong miệng bé, hơi nóng nhưng bé vẫn vui vẻ đến nỗi nheo cả mắt lại.
"Tiểu lung bao bà làm có ngon không?"
"Ưm!" Bé Lục Hoặc gật đầu thật mạnh, dùng giọng nói non nớt khen lấy khen để: "Ngon lắm ạ, ngon cực kì luôn."
Bà cụ bị bé chọc cười, cười ha ha liên tục.
Một lúc sau, bé Lục Hoặc ăn no đến mức cái bụng nhỏ trông tròn vo, khiến cho người ta thấy mà muốn thò tay chọc chọc một cái.
Kiều Tịch nghĩ thế, không nhịn được vươn tay ra.
Cô vừa bỏ 7% năng lượng vàng, rút ra rương báu chứa đạo cụ: Có thể chạm tay vào.
Nói cách khác, tay của cô có thể đưa vào trong màn hình, chạm vào bất kì thứ gì trong đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!