Chương 9: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Trầm Yên

Sở thu nhận và trung tâm phòng chống cách nhau 13km.

Thẩm Khinh Dương bị nhốt ở bên trong, bởi vì hạn chế hoạt động nên y đành phải học từ mới trong sách để giết thời gian.

Nếu không vì bệnh ô nhiễm xảy đến bất ngờ, cậu vốn dự định tham gia thi tiếng Anh cấp bốn.

Không biết phí báo danh có được trả lại hay không.

Sở thu nhận về đêm rất náo động.

Mặc dù nơi này đảm bảo cơm ăn, nhưng không thể cung cấp cơm mà người nhiễu sóng muốn.

Thuốc đặc hiệu có thể làm chậm tốc độ bệnh biến, lại không thể giảm bớt cơn đói khát trong bụng bọn họ.

Đêm nào cũng có người nhiễu sóng mất tích, chẳng qua không đăng báo nên cũng không ai quan tâm.

Hàng xóm mới tới của Thẩm Khinh Dương là một cá người nhiễu sóng kỳ cuối giai đoạn hai.

Nếu không có gì thay đổi thì hẳn mấy ngày nữa sẽ bị kéo ra ngoài hỏa táng.

Hàng xóm nhẹ nhàng gõ vang tường sắt mỏng như giấy:

"Đừng đọc từ mới nữa, tôi biết cậu cũng đói không ngủ được."

Thẩm Khinh Dương buông sách, nhẹ nhàng Ừm một tiếng.

"Tuy rằng bệnh này được chi trả, nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng ta sẽ không sống nổi.

Cậu biết người bệnh ở tầng 2 không? Sáng sớm tinh mơ ngày thứ hai, lúc quản lý ký túc kiểm tra phòng, phát hiện trên khăn trải giường chỉ còn máu, thịt nát dính tới tận trần nhà.

Thông báo ra bên ngoài là chết bệnh, nhưng theo tôi đây phải là nửa đêm bị người ta ăn thịt mới đúng.Nhưng người nhiễu sóng ăn thịt người kia hôm sau đã bị kéo ra ngoài xử lý.

"Giọng Thẩm Khinh Dương rất mềm nhẹ:"Chính nghĩa có thể đến trễ, nhưng chắc chắn sẽ không vắng họp.Cái gì mà người nhiễu sóng kia, cậu còn không phải người nhiễu sóng sao? Chết tử tế chẳng bằng tiếp tục sống.

Cậu nói xem, ai muốn chết chứ?

"Giọng điệu hàng xóm hơi bực bội:"Tôi mới chuyển đến từ tầng 3.

Nơi này có lẽ là phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Cậu ở đây bao lâu rồi thế?

"Thẩm Khinh Dương suy tư chốc lát:"Kỳ cuối nhiễu sóng giai đoạn hai đa phần đều tới đây.

Có điều tôi cũng chưa tới lâu, chắc khoảng một tuần chăng?Hờ, không ngờ rằng trật tự nơi này vẫn khá tốt.

Tầng 1, 2, 3 cứ tối đến giết điên luôn, quản lý cũng chẳng quản nổi...! Đúng rồi, người anh em, tôi thấy hơi đói.

"Thẩm Khinh Dương nhẹ giọng trả lời:"Trong phòng có táo và mì ăn liền.

Ngày nào cũng được đưa tới."

Hàng xóm tặc lưỡi một tiếng lớn.

Lát sau, phòng bên cạnh vang lên tiếng nhai nuốt.

Ngón tay Thẩm Khinh Dương vẫn đặt trên bìa sách tiếng Anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!