Chương 44: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Trầm Yên

Kể cả khi đang trong hoàn cảnh ác liệt, xác suất sống sót cực thấp, nhưng bên ngoài vẫn chưa từng từ bỏ việc nghĩ biện pháp cứu viện.

Suốt một đêm, tiếng súng và thuốc nổ chưa từng ngừng.

Vũ khí nóng vẫn còn tác dụng với vật ô nhiễm.

Chỉ có điều tổng bộ không dám sử dụng làn đạn mang lực sát thương quá lớn, dẫu sao vẫn còn đến mấy trăm mạng người đang ở dưới mặt đất.

Bốn, năm trăm người đang tụ tập ở sảnh lớn khu lánh nạn, thái độ của mọi người đều bắt đầu hoảng loạn.

Lục Ngôn tìm nhân viên vũ trang bên cạnh, giơ ra thẻ thân phận của mình, đổi một gói thuốc lá lấy một cây cung.

Những quân nhân này đều là binh lính bình thường, làm phòng tuyến bảo đảm cuối cùng.

Những Thiên Khải Giả đã tới tuyến đầu dưới lòng đất, ngăn chặn kiểm soát không cho ô nhiễm lan tràn.

Lục Ngôn không biết rốt cuộc trong lòng đất đang xảy ra điều gì.

Nhưng theo số lượng người sống sót ngày càng ít, xác suất thương vong ngày càng lớn, anh có thể tưởng tượng được chắc chắn chuyện xưa bên trong rất bi tráng.

Đây là phòng tuyến an toàn cuối cùng được đúc thành từ máu thịt.

Lục Ngôn quay lại nghề cũ của mình, bắt đầu hỗ trợ chữa trị cho người bệnh.

Anh mặc áo blouse trắng, còn đeo thẻ công tác của nhà nghiên cứu, đi giữa một vùng binh ngã ngựa đổ mà không bị ai ngăn cản.

Có người chỉ bị thương bên ngoài, có người lại bắt đầu nhiễu sóng do bệnh ô nhiễm.

Bên thứ hai được đặt riêng tại khu cách ly bệnh nặng, có phòng bệnh đặc biệt.

Nói là phòng bệnh chứ thật ra chỉ cách nhau một tấm rèm.

Coi như một nơi chờ chết khá thoải mái mà thôi.

Lục Ngôn vén một tấm rèm, bên trong là một Thiên Khải Giả bị đứt chân.

"Kiểm tra phòng. Bị thương thế nào, nói tôi xem." Anh hỏi.

"Bị nhện mặt quỷ cắn, cái đầu của thứ đồ chơi này không lớn, hàm răng lại có thể dễ dàng đâm thủng bộ đồ chiến đấu."

Thiên Khải Giả nằm trên giường bệnh nhe răng trợn mắt nói:

"Đội trưởng của tôi...! vì cứu tôi mà...! ở lại bên dưới, vẫn chưa ra."

Đầu gối người này sưng thành một bướu thịt lớn, bên trên thấp thoáng hiện lên một khuôn mặt người.

Người bệnh có vẻ là một người ưa lảm nhảm, Lục Ngôn chỉ lơ đễnh một lát thôi, anh ta đã nói tới chuyện khác rồi.

"Tôi còn thấy một người tình nguyện ở viện nghiên cứu.

Trời đất tôi ơi, đó là trình độ nhân loại có thể đạt tới sao? Có người còn biết phun lửa nữa! Trâu cmn bò! Tay đụng tới đâu thiêu cháy tới đó.

Tôi còn muốn xin chữ ký của anh ấy nữa, anh ấy nói xong việc sẽ ký cho tôi, anh ấy ở phòng 907 ký túc xá...

"Lục Ngôn đo đạc kích thước vết thương bằng tay, xem xét rất nghiêm túc:"Không có thuốc tê.

Muốn cắt không?Aiz...! không cần cứu đâu bác sĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!