Chương 42: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Trầm Yên

Bức tranh của Dụ Tri Tri là một lời tiên đoán kỳ quái nào đó.

Nhưng phần lớn thời gian bé gái này đều chỉ đổ loạn màu đầy giấy vẽ, càng miễn bàn tới nội dung hay hình ảnh gì.

Đã lâu rồi Lục Ngôn không nằm mơ, lần này hiếm khi gặp ác mộng vào buổi tối.

Anh không nhớ rõ nội dung cụ thể, chỉ nhớ bản thân không ngừng chìm sâu xuống đáy biển, trước mắt càng ngày càng tối đen, bên tai là tiếng cầu nguyện kỳ lạ, hệt như từng con cá đang kêu lớn trong biển sâu.

Sau lưng anh là vực sâu thăm thẳm đen đặc quánh, tựa một chiếc miệng chỉ chực chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.

Không đợi đến khi rơi hoàn toàn vào đó, Lục Ngôn tỉnh.

Cộp một tiếng, đầu va vào giường, phát ra tiếng động rất lớn.

Giây tiếp theo, Đường Tầm An ngay lập tức xuất hiện bên cửa, vặn hỏng chốt cửa một cách dứt khoát, sử dụng phương pháp thô bạo phá cửa mà vào.

Lục Ngôn không bị ác mộng dọa, ngược lại bị thái độ của Đường Tầm An dọa sợ.

Anh mở đèn đầu giường, đôi mắt của Đường Tầm An vẫn xám ngắt như cũ, nhưng anh nhận ra sự lo sợ trong đó.

...! Sao vậy? Lục Ngôn nhẹ giọng dò hỏi.

Đường Tầm An thốt ra vài tiếng gầm nhẹ từ cổ họng: ...! Có thứ gì đó.

Thứ hắn chỉ là vật ô nhiễm.

Theo lý nơi này nên hết sức an toàn mới đúng, nhưng trong thoáng chốc, Đường Tầm An đã cảm nhận được nguồn ô nhiễm cực kỳ mãnh liệt.

Điều này khiến hắn hơi lo lắng không yên.

Cuối cùng dứt khoát chen tới bên Lục Ngôn ngủ, đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Hắn vẫn chưa thể thu cánh vào, đuôi rồng lại vừa thô vừa dài, khiến cho phòng ở của công nhân viên vốn đã không rộng lắm giờ càng chật hẹp hơn, thậm chí còn có nguy cơ đè sập giường.

Khi giường sập, Lục Ngôn chỉ có thể cảm thán:

May mà tầng này không còn ai khác.

Chứ không sáng hôm sau tin

"Hai người nào đó ngủ với nhau đè sập cả giường" truyền ra thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Vì vậy Lục Ngôn đành phải đổi nơi ngủ sang phòng Đường Tầm An.

Chiếc đuôi của đối phương vẫn quấn lấy eo anh, khiến số lần Lục Ngôn gặp ác mộng càng nhiều hơn.

Chủ yếu là mơ thấy ban đêm mình bị đè chết.

Hơn nữa vảy của Đường Tầm An thật sự rất cộm người, thuộc kiểu sắc bén tới nỗi đủ rạch rách làn da.

Vậy nên Lục Ngôn chỉ đành thôi thúc vảy cá trên người mọc ra, bảo vệ thân hình mảnh mai của mình.

Hàng ngày tỉnh dậy, vuốt một tay vảy rồng, Lục Ngôn đều sẽ tự hỏi sâu sắc một vấn đề: Anh thật sự cần ngủ 4 tiếng mỗi ngày sao?

Những ngày tháng ở tại phòng thí nghiệm dưới mặt đất trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã qua ba tháng.

Lục Ngôn đã quen với những người không có mặt mũi bên cạnh, cũng quen với việc thấy khuôn mặt dán sát quá đà của Đường Tầm An vào sáng sớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!