Chương 41: (Vô Đề)

Lục Ngôn không có loại thiên phú tên Lực Tương Tác này, nhưng anh đẹp.

Sẽ có sự chênh lệch giữa một người đẹp và một người bình thường lúc cùng mềm giọng nói nhẹ, kể cả khi anh không có thiên phú Lực Tương Tác thì hiệu quả cũng không khác là bao.

Thời Đại học, Lục Ngôn từng giải phẫu rất nhiều thỏ.

Anh biết rõ phải làm thế nào mới an ủi được một động vật nhỏ đang khiếp đảm sợ hãi.

Xét thấy không tiện xoa đầu phái nam, Lục Ngôn chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.

Tiếng hít thở nặng nề của Đường Tầm An từ từ dịu xuống, nét mặt căng chặt cũng dần thả lỏng.

Hắn thu móng vuốt, nhưng chưa nơi lỏng cảnh giác.

Hắn lui về góc tường, đuôi rồng thô dài cuộn tròn quanh người.

Mặc kệ đang mất thị lực, ánh mắt hắn hướng về phía Lục Ngôn vẫn tràn ngập đề phòng.

Sau camera, những nhân viên công tác đều như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

"Thật tốt quá. Quả nhiên Đường vẫn còn giữ lại lý trí và ý thức của nhân loại." Catherine rút giấy lau nước mắt nơi khóe mắt:

"Vậy là tôi có thể yên tâm rời khỏi viện nghiên cứu rồi."

"Hiện tượng tấn công người khác lúc trước hẳn do phản ứng đào thải sau phẫu thuật kích thích tới." Giáo sư Ngô lên tiếng:

"Bây giờ độ bệnh biến của Đường Tầm An vẫn rất cao, có thể chờ sau khi dung hợp kết thúc hoàn toàn hãy tiến hành quan sát tiếp."

Giữa nhóm nghiên cứu viên không thấy mặt mũi, một giáo sư tên Công Duy Bân có gương mặt bỗng trở nên thu hút ánh nhìn của người khác lạ thường.

Vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, thoáng trông hơi âm u nghiêm túc, móng tay bị cắn đến ngắn ngủn, không biết do thiếu vitamin hay nguyên nhân nào khác mà đôi tay hơi nứt nẻ.

Công Duy Bân lạnh lùng nói:

"Đừng vui mừng quá sớm. Ai biết loại kết hợp giữa người và vật ô nhiễm này cuối cùng sẽ biến thành thứ quỷ gì? Kết quả của rất nhiều thực nghiệm phải được chứng minh qua thời gian."

Nếu Lục Ngôn ở đây có lẽ sẽ khiếp sợ.

Khi tham gia khóa huấn luyện nhân viên mới nhận chức ở tổng bộ, anh từng nghe loáng thoáng rằng viện trưởng viện nghiên cứu hiện tại tên là Công Duy Bân.

Lời ông ta nói khiến giáo sư Catherine nhíu mày, hơi khó chịu:

"Chúng ta cũng đâu tiến hành thực nghiệm, chúng ta là những người trợ giúp, trợ giúp Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu đạt được sức mạnh ngày một lớn hơn."

Công Duy Bân chỉ cười, không trả lời câu này mà nói về chủ đề của mình:

"Gần đây tôi phát hiện ra rằng nhổ gen của loài chó trồng lên cơ thể người sẽ khiến người hợp thành có thêm tính trung thành như chó..."

"Tôi sẽ không tán thành chủ đề nghiên cứu của cậu."

Catherine nhíu mày.

Giáo sư Ngô thấy bầu không khí bắt đầu không ổn, vội vàng ngắt lời:

"Được rồi được rồi. Đường Tầm An không phải chết không đau chính là chuyện vui, nghiêm túc như vậy làm gì, hôm nay chúng ta cũng không nói chuyện công việc mà. Chủ nhiệm Kiều đâu?"

"Không biết. Nghe nói là ra ngoài có việc."Lần tiến hóa đầu tiên có lẽ đã được trời cao lựa chọn, trong các phần tử trí thức, tỉ lệ thức tỉnh thành Thiên Khải Giả cao hơn bình thường nhiều.

Dụ Hàn Khê

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!