Chương 4: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Trầm Yên

Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng trên đường lớn thành phố K lại vắng vẻ không một bóng người.

Chỉ có khu vực xung quanh trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm là chật ních người chen lấn xô đẩy.

Giờ đang là ngày phong tỏa thứ ba.

Rất nhiều gia đình quyền thế ở thành phố K bắt đầu bí mật rút lui.

Tất nhiên bọn họ sẽ không gióng trống khua chiêng, chỉ thống nhất đi tới trung tâm phòng chống ô nhiễm trước dưới sự hộ tống của quân đội.

Sau khi trải qua kiểm tra đo lường tương đối hà khắc, những người này mới có thể lên máy bay rời khỏi thành phố đầy rẫy nguy cơ này.

Dĩ nhiên, để an toàn, bọn họ sẽ đáp xuống một hòn đảo không người trước.

Chờ kỳ nguy hiểm trôi qua mới được trở lại đất liền.

Cùng lúc đó những nhân viên nghiên cứu quan trọng của thành phố này cũng được đưa vào danh sách trắng, ngoài ra còn có con cái liệt sĩ.

Thành phố mấy triệu người, cuối cùng không nổi 500 người tới trung tâm phòng chống ô nhiễm kiểm tra đo lường xem mình đủ tư cách rời khỏi trước hay không.

Lâm Tư Nam đứng cạnh xe jeep hút thuốc, thuận tiện giữ gìn trật tự.

Không ít nhân viên công tác đều bọc quanh mình đồ phòng hộ kín mít, chỉ anh ta mặc không khác gì bình thưởng.

Lâm Tư Nam không sợ ô nhiễm, dù sao thì chính anh ta cũng là một nguồn ô nhiễm di động.

Anh ta chau mày.

Bên chân, tàn thuốc đã rơi rụng đầy đất.

Thuốc lá trong tay Lâm Tư Nam không chỉ là thuốc lá, mà còn có tác dụng trấn định.

Nhân viên kiểm tra của trung tâm phòng chống tiến lên một bước:

"Đội trưởng Lâm. Đừng hút nhiều quá."

Thuốc trấn định có tác dụng phụ.

"Không dừng được. Tôi thật ngu ngốc, thật sự quá ngu ngốc." Lâm Tư Nam ảo não ôm lấy đầu, ngồi thụp xuống tại chỗ, lải nhải không khác gì thím Tường Lâm:

"Tôi chỉ biết trứng cá ký sinh bám vào cơ thể người sẽ không gây ra ô nhiễm lần thứ hai. Không ngờ nó sẽ tiến hóa trong cơ thể chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi như vậy."

"Thậm chí chúng ta còn chưa thể thành công thu nguồn ô nhiễm về. Do tôi ngạo mạn nên mới dẫn tới hậu quả như vậy. Lẽ ra tôi nên nghe lời A Bạch, không cứu cậu ấy nữa. Nhưng cha mẹ cậu ấy chỉ có mình đứa con trai là cậu ấy, sao tôi có thể không cứu?"

"Nếu không kiểm soát được vật ký sinh ở thành phố K..."

Lâm Tư Nam nâng hai tay che mặt, khẽ khàng nói:

"Thì tôi sẽ trở thành tội đồ hại chết mấy triệu người."

Bọn họ đã rất nỗ lực.

Vì xử lý ô nhiễm, mỗi ngày đều có Thiên Khải Giả tại khắp các nơi trên thế giới hy sinh.

Hoặc là bị cắn nuốt chết không toàn thây.

Hoặc là tự kết thúc sinh mạng để không thành vật ô nhiễm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!