Lục Ngôn đứng tại chỗ, vẫn chưa thoát khỏi câu Con gái các cô của Đường Tầm An.
Anh nói với Chu Khải Minh bằng tâm trạng phức tạp:
"Mau mau xóa giả thiết giới tính nữ kia cho tôi đi."
Chu Khải Minh vò đầu:
"Nhưng chúng ta còn ở hồ Long Nữ mà, thật sự cần xóa luôn bây giờ sao? Lỡ như mang thai thì biết làm thế nào đây?"
Lục Ngôn suy nghĩ, cảm thấy anh ta nói cũng khá có lý, đành từ bỏ.
Mấy người vây quanh con rắn nhỏ màu vàng kim này, Trần Thập Nhị cầm một chiếc hộp bảo quản từ trên xe xuống, miệng lẩm bẩm:
"Không phải tôi muốn lấy đâu, tôi chỉ lấy hộp giấu nó đi thôi."
Long xà bị giấu trong hộp thủy tinh, đặt dưới ánh nắng không khác gì món thạch trái cây ngon miệng.
Loại vật phẩm đặc biệt tách ra từ người vật ô nhiễm này luôn là thứ tốt.
Chu Khải Minh ho khan một tiếng:
"Tôi đề nghị đưa nó cho bác sĩ Lục. Dẫu sao cũng là cậu ấy gọi người cứu viện tới, chúng ta đâu làm được gì."
Hai người còn lại đều rất ủng hộ.
Không biết vì sao, bọn họ luôn cảm thấy Lục Ngôn và Đường Tầm An có quan hệ gì đó với nhau.
Việc Đường Tầm An không mang đồ về viện nghiên cứu đã chứng tỏ điều này.
Ở trong giới, có thể không biết hình dạng vật ô nhiễm mới xuất hiện gần đây, nhưng không ai lại không biết Đường Tầm An.
Chẳng qua Đường Tầm An thích đơn đánh độc đấu, cuối cùng vào mười mấy năm về trước, sau khi đồng đội qua đời, hắn càng hiếm khi xuất hiện trước mắt mọi người hơn.
Tiêu chí cặp mắt vàng kim và cánh rồng kia thật sự quá chói mắt, khiến người ta muốn tỏ ra không quen biết cũng khó.
Mọi người coi như có duyên phận cùng thoát chết, Lục Ngôn không chối từ:
"Được, vậy tôi gửi các anh mỗi người 2000 điểm cống hiến, coi như mua nó."
Anh không phải người được hời còn khoe mẽ, bởi vậy bày tỏ sự cảm kích cực kỳ chân thành tha thiết.
Trên đường về nhà, Lục Ngôn nấu thêm một bữa cơm chiều nữa.
Bốn món mặn một món canh, thơm nức mũi, siêu ngon, khiến Trần Thập Nhị ăn tới mức muốn khóc gọi Mẹ ơi.
Sau khi xe RV rời khỏi thôn làng trên núi, hồ Long Nữ lại lần nữa bị sương mù dày đặc bao phủ.
Không tìm thấy đường ra, cũng không trông ra đường tới.
Trinh Thám ngoảnh mặt nhìn lại:
"Để ông Triệu ở lại thật sự không sao chứ? Nơi đó chắc chỉ có mình ông ấy là người bình thường thôi..."
Trong giọng anh ta khó tránh khỏi lo lắng đôi chút.
"Đó là lựa chọn của chính ông ấy." Lục Ngôn nói:
"Với ông ấy mà nói, đấy đã là lựa chọn tốt nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!