Chương 22: (Vô Đề)

Khi nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Vương Kiến Quân trông hết sức kỳ lạ.

Vương Kiến Quân nói:

"Tôi là người dân duy nhất trong thôn Long Nữ. Phụ nữ về làm gì?"

"Vậy là ở bên ngoài sao?"

"Chắc chắn rồi. Nếu trở về hết thì con cái phải làm sao bây giờ?" Vương Kiến Quân xoa bụng, chép miệng, đứa trẻ trong bụng cũng bẹp bẹp miệng theo.

Chắc là sau khi ra thôn mới kết hôn.

Vương Kiến Quân không cung cấp được thêm tin tức hữu ích gì.

Khi rời khỏi nhà của họ Vương, Lục Ngôn không nhịn được, nhìn thoáng qua giếng Long Tỉnh lần nữa.

Anh ngó đầu vào, không biết giếng này được đào sâu tới đâu, chỉ có thể thấy miệng giếng tối om.

Lục Ngôn nghe thấy loáng thoáng tiếng phụ nữ và trẻ con đang khóc.

"Phụ nữ trong thôn...! bị dùng để hiến tế sao?" Lục Ngôn hỏi.

[ Một phần thôi.

Năm đó ông thầy kia nói rằng chỉ hiến tế người sống cho thần linh mới đổi được giàu sang.

]

Lục Ngôn không nhịn nổi mắng khẽ một câu:

"Thầy phong thủy ở đâu ra mà thiếu đạo đức thế?"

[ Gã cũng chẳng thật lòng muốn người trong thôn kiếm khoản tiền lớn, gã chỉ đang nuôi cổ mà thôi.

]

[ Ngôi làng nhỏ này trọng nam khinh nữ, mấy trăm năm nay chẳng chút nhân khí, nhưng lại có một cái hồ khổng lồ trong phạm vi trăm dặm.

]

[ Rất tiện phi tang xác đúng không?

Cậu đoán xem...! dưới đáy hồ này dìm bao nhiêu bé gái rồi? ]

[ Chẳng qua nếu là trẻ con chưa biết nhận thức thì không thể nào tạo thành nguyền rủa và oán niệm lớn mạnh như thế được.

Mãi đến 20 năm trước, những bé gái này mới có mẹ.

]

[ Một sinh viên nữ bị bắt tới.

]

[ Cô ấy bị xích lại nhốt dưới tầng hầm ngầm ba năm, sinh hai đứa con.

Nam chủ nhân cho rằng phụ nữ sinh con xong sẽ yên bề, nhưng cô ấy không giống vậy.

Cô ấy được giáo dục, được sống ngoài xã hội, cô ấy hiểu rõ tốt xấu đúng sai, cô ấy biết làm người phải có tôn nghiêm, cũng biết đôi khi sống tiếp chẳng bằng chết đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!