Chương 2: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Trầm Yên

ng vậy, cậu có thể gọi tôi là hệ thống.

Có lẽ ở trong đầu cậu, chỉ hệ thống mới giải thích được về tôi một cách khoa học.

]

[ Tôi biết cậu đang nghĩ gì.

Cậu không bị bệnh.

Tôi là thiên phú của cậu, hoặc nói là dị năng? ]

[ Sau khi tiếp xúc với nguồn ô nhiễm, người bị ô nhiễm được gọi là vật ô nhiễm; người không bị ô nhiễm, hơn nữa còn thức tỉnh thiên phú được gọi là Thiên Khải Giả.

Khoảng mấy tháng sau mọi người sẽ tiếp thu cách phân chia này.

Giấy không gói được lửa...! cậu cho rằng mình đang sống trong loại thế giới nào? Trên thực tế, cậu đã gặp qua Thiên Khải Giả.

Thông minh...! Lâm Tư Nam.

Đúng rồi, cậu cũng vậy.

]

[ Tuy rằng hơi yếu chút, nhưng cậu có tôi.

Tôi chính là một thiên phú rất trâu bò, cậu kiếm lời rồi, thật đấy.

]

[ Không phải cậu có được tôi, mà là tôi lựa chọn cậu.

]

......!

......!

Lục Ngôn mở đôi mắt.

Anh bật TV, chuyển sang kênh tin tức.

Tin tức thành phố H bị phong tỏa vẫn chưa được thông báo.

"Người nhiễu sóng đã bị xử lý. Xin quần chúng nhân dân hãy yên tâm. Bệnh ô nhiễm lần này không lây truyền."

Phóng viên nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính.

Khán giả không hề hay biết, cô vốn không ở thành phố H đang bị ô nhiễm nghiêm trọng, mà ở ngay trong trường quay của thành phố mình.

Thế giới vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như trước.

Anh kéo rèm ra, lạnh lùng nhìn xuống dưới nhà.

Nhóm nô lệ làm công ăn lương chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng để đi làm, nhóm sinh viên càu nhàu giãy giụa rời giường chuẩn bị đi học, hết thảy đều bình thường như không có gì thay đổi.

Nếu không phải vì ca phẫu thuật hôm qua, Lục Ngôn cũng không tin tương lai sẽ xảy ra biến hóa gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!