Chuyển ngữ: Trầm Yên
Chờ cậu nói cho tôi đáp án.
Lời này của Lâm Tư Nam hệt như đang cầu hôn.
Lục Ngôn thậm chí còn chẳng cần tự hỏi nhiều, lập tức lựa chọn phương án đầu tiên.
Viện nghiên cứu là nơi đời này không thể tới được.
Thế giới bên ngoài tuyệt vời như vậy, tới viện nghiên cứu khác gì ngồi chồm hỗm trong cục cảnh sát đâu?
Huống hồ anh vốn cũng không phải Thiên Khải Giả hệ Chữa Khỏi thật.
Lục Ngôn mặc áo khoác lông vũ vào, đeo khẩu trang đi xuống dưới nhà.
Lâm Tư Nam đang dựa vào xe hút thuốc, thấy anh tới thì vội vàng dập tắt.
Tàn thuốc vẽ ra một độ cong xinh đẹp giữa không trung, sau đó lọt thẳng vào thùng rác.
Ngài Lục. Thái độ của Lâm Tư Nam hơi khách sáo.
Lục Ngôn nói:
"Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi hy vọng có thể tiếp xúc nhiều hơn với ca bệnh ô nhiễm."
Lục Ngôn rất ít khi có dục vọng thế tục kiểu này.
Hoặc nên nói rằng dao động cảm xúc của anh cực mỏng manh.
Vừa sẽ không vui mừng, lại rất khó đau thương.
Anh hiểu rõ mình mắc bệnh, với trái tim lạnh nhạt và khuyết thiếu sự đồng cảm, anh lựa chọn bọc lên mình vẻ ngoài ngụy trang.
Chăm chỉ học tập là vì đa phần thế giới đều quan niệm rằng mọi người nên dốc hết toàn bộ sức lực hướng về phía trước.
Đọc sách cũng được, học y cũng tốt.
Anh làm tất cả mọi việc đều chỉ vì phù hợp.
Không quá thích, cũng chẳng chán ghét.
Nhưng bệnh ô nhiễm không giống vậy.
Nó tựa một trò chơi không biết kết cục, mỗi lần mở ra đều có niềm vui bất ngờ.
Lục Ngôn rất thích, thích đến...! run rẩy.
Lâm Tư Nam tặng anh một cái nhìn thật sâu:
"Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ dốc hết khả năng của mình bảo vệ cậu an toàn."
Dù cho loại bảo vệ này có thể phải trả giá bằng tính mạng của chính mình.
Lục Ngôn:
"Thật ra không cần thiết."
"Đây là mệnh lệnh tôi nhận được từ tổng bộ." Lâm Tư Nam trả lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!