Chương 9: (Vô Đề)

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Nhung lập tức tái nhợt. 

Bàn tay cầm tay kéo vali siết chặt, mu bàn tay vốn trắng nõn lại càng thêm tái nhợt, lộ ra vẻ sợ hãi từ nội tâm. 

Dù chỉ là vô tình nhưng Giang Tiền vẫn đặt oán hận này lên đầu cậu, sau này trở lại trả thù một cách tàn nhẫn. 

Nghĩ đến kết cục bi thảm của mình, Tô Nhung chậm rãi nuốt nước bọt, cúi đầu chuẩn bị lẻn đi. 

Nhưng vừa mới kéo vali đi được 2 bước, một đôi giày thể thao màu đen xuất hiện trước mắt cậu. 

Trái tim ngừng một nhịp. 

Nhìn lên, Giang Tiền đang đứng trước mặt. 

Những tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, len lỏi khắp đường đi. 

Người đàn ông cao khoảng 1m8 đứng trước mặt Tô Nhung với vẻ mặt vô cảm, chặn ánh nắng lại. 

Anh ta cao, bờ vai rộng, vòng eo hẹp, cánh tay dưới ống tay áo ngắn màu đen lộ đường cơ bắp, trông rất khỏe khoắn. 

Cũng không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, ngược lại dáng người hắn cân đối, cơ bắp săn chắc, cảm giác vừa vặn, làn da màu lúa mì trông khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng. 

Chiếc mũ lưỡi trai che khuất đôi mắt Giang Tiền, Tô Nhung chỉ có thể thấy góc hàm sắc sảo và đôi môi mỏng không cong lên chút nào. 

Đứng trước mặt Giang Tiền, Tô Nhung chỉ đứng đến vai đối phương. 

Nhịn không khỏi lùi về sau một bước nhỏ, chiều cao cực kỳ áp bách càng khiến cậu thêm rụt rè. 

"Xin, xin hỏi có chuyện gì sao ?" 

Cậu thấp giọng hỏi, sau khi chạm mắt đối phương, liền lập tức rời đi, khẩn trương cúi đầu nhìn mũi giày mình. 

Thấy đối phương không lên tiếng, Tô Nhung chỉ có thể hỏi thêm một câu. 

"Bạn học ?" 

"Tôi nói…" Giang Tiền cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm lạnh lùng. 

"Trước đây cậu có biết tôi không ?" 

Ngạc nhiên trước câu hỏi nghiêm túc của đối phương, Tô Nhung nhất thời sững sờ, dừng một chút mới nhỏ giọng phủ nhận. 

"Không biết."

"Không biết ?" 

Giang Tiền nhướng mày giọng điệu nghi ngờ, đôi mắt sắc bén đảo quanh người thiếu niên đang cúi đầu không nhìn rõ mặt. 

Bàn tay nhỏ cầm tay kéo hành lý đột nhiên phát lạnh, Tô Nhung không biết mình đang nghĩ gì, trả lời hết sức thận trọng: "Ừm…Tôi không có ấn tượng gì cả."

"Thật sao ? Không có ấn tượng gì cả ?"

Sau khi thấp giọng lặp lại lời nói của Tô Nhung, Giang Tiền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị tóc mái che khuất, ánh mắt đảo qua từng chút một, rồi dừng lại ở tóc xõa ngắn sau gáy của đối phương. 

Ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, làm cho người ta không khỏi rụt cổ lại. 

"Cậu…đã từng gặp tôi sao ?"

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của đối phương, Tô Nhung nhỏ giọng nói ra những lời này, sau khi nhìn đối phương lại lập tức cúi đầu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!